CÀNH ĐÀO
Chiều buông ngả bóng dương tà
Nhìn hoa đào nở đậm-đà hồng tươi
Hình dung tựa miệng ai cười
Để tôi ngơ-ngẩn nhớ người phương xa
Đêm buông ngắm ánh nguyệt ta
Nhìn trăng tưởng mặt người xưa vạnh tròn
Dặm trường xa khuất núi non
Biết người xưa có ... vẫn còn nhớ tôi ?
Người có xao-xuyền bồi-hồi
Nhìn trăng có tưởng nhớ tôi chốn này
Có mơ-mộng tới một ngày
Tôi về nắm chặt bàn tay dịu mềm ?
Để nghe hơi thở dịu êm
Khỏa đi trống vắng... những đêm lạnh-lùng
Tôi về người có vui mừng
Hay tôi còn cảnh... đã từng cô-đơn ?
Cành đào dần khuất trong sương
Tôi còn tưởng bóng người thương xa ngàn !
RĐinh