Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
50 năm Hải chiến Hoàng Sa by Trà Mi Today at 10:58

BÊN GIÒNG LỊCH SỬ 1940-1965 - LM CAO VĂN LUẬN by Trà Mi Today at 10:46

Quán Tạp Kỹ - Đồng Bằng Nam Bộ by Trà Mi Today at 10:37

Mái Nhà Chung by mytutru Today at 01:23

EM CHIM HÁT HAY QUÁ by mytutru Yesterday at 22:29

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 20:55

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 18 May 2024, 11:27

Lời muốn nói by Tú_Yên tv Sat 18 May 2024, 11:17

SƯ Minh Tuệ by mytutru Sat 18 May 2024, 01:55

MÂY NGŨ SẮC 13.05.2024 by mytutru Sat 18 May 2024, 01:48

Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Fri 17 May 2024, 15:49

Chết rồi! by Phương Nguyên Thu 16 May 2024, 17:43

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 16 May 2024, 13:33

Nguyễn Thái Học 1902- 1930 (Nhượng Tống) by Ai Hoa Wed 15 May 2024, 10:25

Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Wed 15 May 2024, 10:08

Một thoáng mây bay 13 by Ai Hoa Wed 15 May 2024, 07:34

4 chữ by Tinh Hoa Mon 13 May 2024, 20:23

CÁC LOÀI CHIM ĐẸP by mytutru Sun 12 May 2024, 10:51

ĐÔI BÀN TAY NGHỆ NHÂN by mytutru Sun 12 May 2024, 00:04

Lục bát by Tinh Hoa Sat 11 May 2024, 14:33

QUY NHƠN TÔI YÊU by phambachieu Fri 10 May 2024, 16:51

LỀU THƠ NHẠC by Thiên Hùng Sun 05 May 2024, 11:06

Tranh Thơ Viễn Phương by Viễn Phương Fri 03 May 2024, 19:13

Người Em Gái Da Vàng by Viễn Phương Fri 03 May 2024, 06:36

Những Đoá Từ Tâm by Việt Đường Wed 01 May 2024, 21:49

7 chữ by Tinh Hoa Tue 30 Apr 2024, 10:59

5 chữ by Tinh Hoa Sun 28 Apr 2024, 22:27

Thi tập "Chỉ là...Tình thơ" by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 12:56

Trụ vững duyên thầy by Trà Mi Tue 23 Apr 2024, 07:34

THIỀN TUỆ (diệt trừ đau khổ) by mytutru Tue 23 Apr 2024, 00:07

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 *_Bên Giòng Nước

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

*_Bên Giòng Nước - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Bên Giòng Nước   *_Bên Giòng Nước - Page 3 I_icon13Fri 18 Jan 2013, 19:48

QUỲNH DAO
Bên Giòng Nước
Chương 21


Sau ngày Tiểu Song ly hôn, cả nhà ai cũng nghĩ là cánh chim mỏi cánh đã bay về tổ. Tiểu Song sau một hành trình mệt mỏi, sau bao gió sương đã trở về mái ấm gia đình. Đây là những giây phút để nghỉ ngơi, để rỉa khô cánh sau cơn bão táp, và ủ ấm cánh chim non trong tổ. Nội hăng hái sửa soạn lại phòng của chị Thi Tịnh dành cho Tiểu Song. Vì phòng của tôi không còn đủ rộng để chứa hai mẹ con cô bạn nhỏ, mẹ thì cũng bận rộn với chăn mền, chiếu gối vì người muốn căn phòng dành cho Tiểu Song phải thích nghi cho trẻ con, ngay khi chị Thi Tịnh và anh Lý Khiêm cũng mang hết những vật dụng mà anh chị đã sắm sửa để chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời đến cho bé San San. Chúng tôi cố tạo cho Tiểu Song một cảm giác, là Tiểu Song không bao giờ cô độc trên cõi đời này. Có ngờ đâu Tiểu Song về chỉ được ba hôm là nói với Nội:
- Nội và bác đừng lo cho con quá, vì con không ở đây lâu đâu, con sẽ tìm một nơi khác.
Tôi là người lên tiếng phản đối đầu tiên.
- Làm gì kỳ cục thế, đây không phải là nhà của cô sao, còn đòi đi đâu nữa? Nếu Tiểu Song dọn đi Nội và ba mẹ sẽ giận cho xem.
Nội cũng nói theo.
- Tiểu Song này, con với Lư Hữu Văn đã chia tay rồi thì cứ về đây mà ở, nhà ta từ khi con với Thi Tịnh đi lấy chồng đã lạnh lẽo nhiều, có con về Nội rất vui, nhất là có thêm bé San San, Nội bồng nó đã quen tay. Nếu con đi nội buồn lắm.
Rồi Nội chăm chú nhìn Tiểu Song tiếp.
- Ngó bề ngoài của con thì yếu đuối mà làm việc thì cứng rắn, con đã khổ nhiều, có tội tình gì mà phải đày đọa xác thân. Tại con ương ngạnh quá nên cuộc đời mới khổ. Bây giờ con hãy nghe lời Nội con nhé.
Tiểu Song ngồi trên ghế salon, lặng lẽ nhìn Nội, cái nhìn trầm tĩnh như mọi khi:
- Lần này không phải là ngang ngạnh, mà là một sự suy nghĩ rất cặn kẽ.
Tiểu Song nói.
- Chính vì con đã suy nghĩ kỹ mới đi đến quyết định là phải dọn đi.
Tôi hỏi:
- Tại sao vậy? Với lý do gì?
Tiểu Song quay lại nhìn tôi, nàng không nói bằng những lời mà bằng ánh mắt.
- Chị Thi Bình, em biết chị đã hiểu lý do rồi.
Tôi biết? Phải nói là tôi ngu ngơ vô cùng, tôi rất chậm hiểu, nhiều lúc thấy Tiểu Song còn nhạy cảm hơn tôi. Trong lúc tôi còn nghĩ ngợi thì cha đã lên tiếng:
- Thôi được rồi, Tiểu Song. Con lớn rồi tự con quyết định, con muốn dọn đi thì cứ dọn, không ai ngăn cản con được. Có điều, bác không biết là con đã chọn được nơi dọn đến chưa? Nơi đó có thích hợp với đàn bà có con mọn như con không?
- Cái đó con sẽ tìm.
Cha gật gù, chăm chú nhìn Tiểu Song như muốn tìm hiểu điều Tiểu Song đang nghĩ và cha nói:
- Cũng được, có điều con cần ghi nhớ điều của bác đây là cửa nhà họ Chu lúc nào cũng rộng mở đó con. Dù con ở dưới một hoàn cảnh nào.
Tiểu Song nhìn cha với cái nhìn biết ơn, rồi lại cúi nhìn xuống. Anh Thi Nghiêu từ đầu cuộc nói chuyện đến giờ, không phát biểu tiếng nào, đột ngột đứng dậy bỏ vào trong.
Việc thảo luận coi như kết thúc. Tối hôm ấy, sau khi ru con ngủ xong, Tiểu Song qua phòng tôi nói.
- Chị Thi Bình, em biết chị lo lắng nhiều cho em, có lẽ chị không hiểu lý do tại sao em muốn dọn đi?
Tôi chưa kịp lên tiếng, thì có giọng nói rất rõ ràng từ ngoài cửa vọng vào:
- Để tôi giải thích cho Thi Bình nghe.
Đó là tiếng của anh Thi Nghiêu, anh đang đứng áng ngay cửa, mắt đăm đăm nhìn Tiểu Song.
- Tiểu Song, tôi biết tại sao em muốn dọn đi, có phải vì họ Chu này có một nhân vật rất nguy hiểm phải không? Em không thể không trốn tránh, em sợ lời dèm pha của Hữu Văn, đúng không? Nếu vậy thì em khỏi phải dọn đi. Tôi sẽ đi nơi khác ở.
Tiểu Song nhìn anh Thi Nghiêu với ánh mắt buồn:
- Anh Thi Nghiêu, xin anh hãy hiểu cho...
Thi Nghiêu nói nhanh.
- Tôi hiểu, tôi rất hiểu. Tuy cô đã ly dị nhưng cô vẫn còn yêu Hữu Văn, cô ở đó mà chờ đợi, theo dõi. Vì vậy khi cô muốn dọn đi là cô muốn trốn lánh tôi, đúng không Tiểu Song? Nếu sự hiện diện của tôi là một sự uy hiếp, thì cô cứ ở lại, tôi sẽ đi.
Tiểu Song kêu lên một cách đau khổ.
- Anh Thi Nghiêu!
Anh Thi Nghiêu nắm chặt lấy vai Tiểu Song lắc mạnh:
- Em đừng nói gì hết. Em hãy nghe tôi nói đây. Lúc đứng trước mặt Lư Hữu Văn tôi đã từng nói là tôi không bao giờ từ bỏ ý định yêu cô. Vì vậy, nếu cô có bỏ đi chân trời, góc bể nào thì tôi vẫn đến đó cần gì phải chạy trốn chứ? Nhưng nếu cô vẫn giữ ý định thì hãy nghe tôi nói nè. Cô còn trẻ, yếu đuối, lại có bé San San, làm sao cô có thể sống một cách độc lập được? Niềm đau trải qua chưa đủ hay sao? Nếu cô biết suy nghĩ cô hãy ở lại đây, vì ở đây ít ra còn có Nội và ba mẹ tôi, ai cũng sẵn sàng chăm sóc cô, còn tôi, tôi là một người đàn ông, nơi đâu tôi cũng có thể ở được. Tôi không sợ một thứ nguy hiểm nào hết. Cô ở lại, mai tôi sẽ dọn đi. Cô cần phải ở một nơi an toàn, có tình yêu và có sự êm ấm của gia đình. Cô hãy nghe tôi, đừng để tôi ngày ngày phải hồi hộp lo lắng, cứ sợ cô gặp bất trắc, hay khổ sở, được không hả Tiểu Song?
Tiểu Song nhìn anh Nghiêu với đôi mắt mờ lệ:
- Anh Thi Nghiêu tại sao anh phải khổ sở như vậy? Anh nên hiểu rằng, chuyện em ly dị không phải là để...
Thi Nghiêu vội vàng đưa tay chận lại, không để Tiểu Song nói tiếp:
- Em đừng nói gì hết. Chuyện em ly dị có ý nghĩa khác đối với em. Anh không cần biết em nghĩ gì và anh cũng không muốn em hiểu ý nghĩ của anh. Anh chỉ muốn em ở lại, để anh dọn đi.
Tiểu Song lắc đầu, anh Thi Nghiêu giận dữ:
- Tiểu Song, sao em cứng đầu thế?
Tiểu Song đẩy tay Thi Nghiêu ra.
- Vậy thì em nói. Anh Thi Nghiêu, anh có nhớ là lúc em đòi ly dị, Hữu Văn cứ lời một cho là em đã làm thế là vì anh. Bây giờ nếu em ở đây, cái tội danh đó sẽ được hợp thức hoá, dư luận sẽ xầm xì, dù chúng ta không có ý nghĩ đó. Vì vậy em đã chấp thuận chuyện đợi chờ Hữu Văn. Em đã hứa là bao giờ Hữu Văn viết được một quyển truyện, thì em sẽ trùng phùng lại với chàng, và hứa lời em phải giữ lời, dù thời gian có là bao lâu, em dọn ra khỏi gia đình anh, mục đích chỉ có như vậy để cho Văn thấy rằng giữa chúng ta không có bất cứ một điều gì mờ ám, và anh ấy có thể an tâm để trước tác.
Anh Thi Nghiêu gật đầu.
- Điều đó anh đã nghĩ đúng, em không bao giờ quên được Hữu Văn. chuyện em ly hôn chỉ là một thủ đoạn. Một thủ đoạn để giúp chồng thành công.
Tiểu Song thở dài.
- Anh Thi Nghiêu. Chuyện vợ chồng một ngày một bữa cũng là vợ chồng. Em và Hữu Văn đã ở với nhau gần hai năm, chuyện ly hôn là bất đắc dĩ, em quyết định như thế chẳng qua chỉ là một biện pháp kích thích, biết đâu với sự kích thích đó Văn sẽ thật sự cố gắng phấn đấu và em chỉ cần anh ấy dựng lại cuộc đời, lúc đó em vẫn là vợ của Văn. Anh đừng nghĩ rằng điều em ly dị là để cắt đứt ân tình. Hãy biết đó là thủ đoạn và em phải giữ lời.
- Nhưng nếu Hữu Văn mãi hai mươi năm sau vẫn không viết được thì sao?
- Thì em sẽ đợi anh ấy hai mươi năm.
Thi Nghiêu trừng mắt, nhìn Tiểu Song:
- Em điên rồi!
Tiểu Song im lặng. Anh Thi Nghiêu buồn bã:
- Tốt lắm. Em đợi hắn hai mươi năm, thì anh cũng sẽ đợi em hai mươi năm.
Tiểu Song tròn mắt nhìn Thi Nghiêu:
- Anh Nghiêu, anh cũng điên ư?
Thi Nghiêu gật đầu:
- Đúng vậy, em điên anh cũng điên theo. Chỉ có một điều không công bình là em đã điên vì chồng em, còn anh lại điên vì em.
Tiểu Song yên lặng với hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh Thi Nghiêu xúc động nói:
- Những giọt nước mắt kia có phải vì tôi hay vì ai?
Tiểu Song không trả lời, tiếp tục khóc. Anh Thi Nghiêu thở dài, rồi đột nhiên anh cúi xuống ôm lấy Tiểu Song tìm môi nàng, nhưng Tiểu Song đã vùng vẫy cố thoát khỏi tay của anh Thi Nghiêu.
- Đừng! đừng anh, xin anh hãy tha thứ cho em.
Anh Thi Nghiêu ngẩn ra. Anh đứng thẳng người bối rối:
- Thôi được rồi, anh sẽ không động đến em, nhưng em phải hứa với anh là em sẽ ở lại.
Tiểu Song lắc đầu, anh Thi Nghiêu ra lệnh:
- Nhất định em phải ở lại.
Tiểu Song vẫn không đồng ý, anh Thi Nghiêu bất lực, anh vung tay đấm mạnh lên bàn:
- Thật anh chẳng làm được gì cả!
Thế là ba hôm sau Tiểu Song dọn ra khỏi nhà chúng tôi. Tiểu Song mướn một phòng trọ nhỏ trong một chung cư ở đường Hạ Môn, may mắn là trong phòng được trang bị đầy đủ tiện nghi. Tiểu Song định trở về nơi cũ, lấy chiếc đàn dương cầm về, tiếp tục thu nhận học sinh, tiếp tục nghề cô giáo dạy nhạc. Hôm đi dọn đàn có tôi cùng theo. Vì Song không muốn đơn độc đối diện với Hữu Văn. Hôm ấy, Văn tỏ ra rất hòa nhã. Anh ta chỉ nhìn Tiểu Song hỏi:
- Em vẫn giữ lời hứa chứ?
- Không bao giờ thay đổi.
- Nhưng em có hận tôi không?
Lư Hữu Văn hỏi, mắt buồn buồn nhìn Tiểu Song. Con người nghĩ cũng lạ. Khi còn trong vòng tay thì chẳng đóai hoài, trân trọng, lúc mất đi rồi lại hối tiếc. Tiểu Song nói.
- Không. Nếu hận, tôi đã không chờ anh, tôi hứa sẽ chờ anh, hẳn anh hiểu rồi. Tôi hy vọng anh sẽ phấn đấu vươn lên, đừng sa xuống vũng lầy nữa.
Hữu Văn ngần ngừ một chút nói.
- Tiểu Song. Có thề thốt thì cũng vô ích thôi phải không? Trước kia anh đã từng thề hàng trăm lần, nhưng không giữ được, vậy thì bây giờ anh không thề, anh sẽ cố làm cho em thấy. Tiểu Song, vì anh yêu em, anh không muốn mất em.
Tiểu Song chớp mắt, xúc động:
- Anh Văn, bây giờ thì anh không còn gánh nặng gia đình, anh không còn gặp bất cứ trở ngại, phiền phức, bực dọc khi sống với em và con, anh đã được giải thoát, để trở lại chính con người ban sơ của mình. Anh hãy cố gắng viết, nếu thật sự anh còn yêu em, thì anh hãy tin rằng em vẫn chờ anh.
Hữu Văn nói.
- Anh biết. Anh hiểu lòng tốt của em, nếu em không cương quyết làm như vầy, thì cuộc sống của anh sẽ chẳng hơn gì loài thú. Tiểu Song, em yên tâm, anh sẽ không dễ dàng để mất em, anh sẽ làm đơn xin nghỉ việc. Tuần sau anh sẽ đi về miền Nam.
Tiểu Song ngơ ngác:
- Đi về miền Nam? để làm gì thế?
- Anh sẽ đến một thôn làng hẻo lánh, ở đấy và viết. Anh đã nghĩ kỹ rồi, cuộc sống ở thành phố quá xô bồ, quá nhiều cám dỗ, không còn thích hợp với anh, hoặc anh sẽ đi sâu và vùng rừng núi, ở đấy anh sẽ cố gắng phấn đấu. Trong vòng một năm phải có tác phẩm, lúc đó chúng ta lại sẽ trùng phùng.
- Vâng, và em sẽ đợi anh.
Tôi đứng đó, lòng ngập đầy cảm xúc, nhìn đôi vợ chồng đã chia tay, say sưa vẽ ra viễn cảnh trùng phùng đẹp đẽ, chuyện hoang tưởng. Tôi nghĩ là nếu đem ra mà dựng thành sách hẳn sẽ lôi cuốn nhiều bạn đọc. Nhìn cảnh họ chia tay rất xúc động. Lần này chắc chắn Hữu Văn đã quyết tâm, và biết đâu anh ta chẳng làm nên sự nghiệp? Tôi nghĩ, và lúc bấy giờ anh Thi Nghiêu sẽ tính sao? Tôi lắc đầu không muốn nghĩ tiếp.
Chiếc đàn dương cầm được đưa sang nhà mới, Tiểu Song mở nắp đàn ra, một phong thư rơi ra ngoài. Nhìn nét chữ rồi Tiểu Song đưa cho tôi. Thư của Hữu Văn, Tiểu Song đọc thư với một tâm trạng phấn chấn và sau đó cho cả tôi đọc:
Tôi sẽ đem hết quãng đời còn lại tranh đấu và xây dựng, để đổi thay quan điểm của Tiểu Song hằng đã có với tôi, để đoạt lại tình cảm của nàng.
Tôi phải làm lại cuộc đời, cống hiến tất cả cho việc viết lách. Không đòi hỏi phải có một cuộc đổi chác. Vì chính sự đặt để mục tiêu trước kia, đã đưa tôi vào cảnh tuyệt vọng. Tiểu Song đã thương hại tôi, vì tôi bất tài, cái đó phải thay đổi. Một năm rưỡi sống bên nàng, một năm rưỡi ngập đầy tình yêu mà tôi không biết trân trọng. Bây giờ, mất tất cả, tôi mới biết rằng, cuộc đời tôi là của Tiểu Song. Dù sao cú sốc vừa qua đã đem lại cho tôi một bài học lớn. Bây giờ biết được chân lý tình yêu, dù không một chút hy vọng, tôi hứa vẫn phấn đấu hết sức mình để lấy lại niềm tin của nàng. Tôi đã nghĩ được một đề tài lớn, tôi sẽ cố tập trung viết, sẽ cố tình cho nàng thấy thành tích của mình...
Tôi đọc xong, nhìn lên:
- Tiểu Song có tin được lời của Hữu Văn không?
Tiểu Song lặng lẽ nhìn tôi.
- Thường thì sau quá nhiều thất vọng, người tay hay nghi ngờ, phải không? Nhưng em cũng cố chờ xem một phép lạ.
Phép lạ? Vâng. Tiểu Song rồi sẽ chờ. Dù bao nhiêu năm tháng trôi qua, không phải chỉ có một mình Tiểu Song mà cả ông anh Thi Nghiêu của tôi. Có điều hai người chờ hai phép lạ khác hẳn. Và trong khi chờ đợi, tháng năm vẫn đi qua, mới đó mà bé San San đã được ba tuổi.
Trong ba năm đó, bao nhiêu sự việc đã xảy đến. Tôi và Vũ Nông đã lấy nhau. Chúng tôi mua một ngôi nhà ở đường Hạ Môn, chỉ cách nhà Tiểu Song mấy con hẻm. Con của chị Thi Tịnh cũng đã lớn. Hai tuổi. Nó tròn và trắng, sổ sữa đẹp trai. Một niềm kiêu hãnh của anh Lý Khiêm. Anh Thi Nghiêu lên chức Gíam đốc thì anh Lý Khiêm cũng được cân nhắc lên làm trưởng ban biên tập, còn anh Vũ Nông của tôi bây giờ đã là một Quan Tòa thực thụ rồi. Ngôi nhà cũ của gia đình đình tôi, ba mẹ đã cho phá xây thành một biệt thự rộng, còn ngôi nhà cũ xưa kia Tiểu Song và Hữu Văn ở hiện đã biến mất, nơi đó mọc lên một tòa chung cư bốn tầng. Tiểu Song bây giờ rất bận rộn. Soạn nhạc rồi soạn lời. Anh Thi Nghiêu đã đưa đến cho cô ấy rất nhiều việc để làm, nên bây giờ cũng không có thời giờ đâu mà nhận học trò kèm tại nhà riêng. Tiểu Song bây giờ rất nổi tiếng. Thu nhập của cô ấy trội hẳn của chúng tôi. Chuyện nghèo khổ nay đã trở thành quá khứ. Nhưng Tiểu Song vẫn ở nơi cũ, nàng không chịu dọn đến nơi khác khang trang hơn, lý do là:
- Thành phố biến đổi nhiều quá, cao ốc mọc lên khắp nơi, nếu bây giờ em dọn tới chỗ mới, rủi anh Văn về, anh ấy biết nơi nào mà tìm em?
Tôi nói.
- Đừng có điên. Từ khi Văn đi xa đến giờ đã hai năm, ông ấy chẳng hề có một cái tin, một cái thư nào về cho cô. Cô còn đợi gì? Mà nếu bây giờ Hữu Văn có muốn tìm cô thì khó khăn gì đâu? Chỉ cần điện thoại tới đài truyền hình là biết ngay chứ gì?
Tiểu Song chỉ nhún vai, không nói gì cả.
Bé San San càng lớn càng đẹp. Nó bây giờ là cháu chắt cưng của Nội, lại rất ngoan. Một tiếng, hai tiếng đều "Cố ơi, cố!" Nội nói:
- San San là của Cố đấy, phải không?
Còn anh Thi Nghiểu? Giữa anh với bé San San có một tình cảm rất đặc biệt. Tôi chưa thấy ai yêu trẻ như anh, cùng bò dưới thảm làm trâu, làm ngựa, rồi cùng chơi trò xếp hình sắp chữ, xây dựng. Bé San San gọi anh Thi Nghiêu là "con tàu hỏa của con". Và mỗi lần gặp anh là nó nũng nịu.
- Tàu hỏa ơi, sao tàu hỏa không chở bé San San đi vòng vòng vậy?
Làm sao tàu hỏa lại không đành lòng chở khách, và thế là tàu hỏa phải chống chân lên thảm "tin, tin!".
Bé San San cũng thường đòi một tay nắm lấy tay mẹ, một tay nắm lấy tay Thi Nghiêu làm trò xích đu, nghêu ngao bài hát ở mẫu giáo:
Gà mẹ mắng gà con
Con tôi sao ngu quá
Mẹ dạy cục cục cục
Mà cứ chi chi chi.
Mỗi lần trông hình ảnh đó, là tôi lại xót xa, nếu như... nếu như San San là con của Tiểu Song với anh Thi Nghiêu thì còn gì hơn? Tôi không hiểu Tiểu Song suy nghĩ sao chớ việc chờ đợi biết đến bao giờ? Mười năm rồi hai mươi năm? Còn anh Thi Nghiêu? không lẽ anh ấy lại định trường kỳ kháng chiến? có nhiều lúc tôi nói với anh Nghiêu?
- Em không biết vở kịch này sẽ kết thúc thế nào?
Mùa thu năm ấy, người tôi không khỏe, nên anh Vũ Nông thường đưa tôi ra ngoại ô đổi gió và mỗi lần đi tôi đều kéo anh Thi Nghiêu với Tiểu Song theo, đương nhiên là có cả bé San San. Chúng tôi đùa rất hòa hợp. Một buổi chiều khi từ trường mẫu giáo về San San có vẻ rất vui, nó cùng anh Nghiêu chơi đủ mọi trò chơi. Hạnh phúc như tràn ngập căn phòng nhỏ. Chợt anh Thi Nghiêu bước tới đứng cạnh Tiểu Song nói:
- Tiểu Song này, bé San San nó đang cần một người cha.
Tiểu Song nói nụ cười chợt tắt:
- Nó đã có cha rồi!
- Thế cha nó hiện ở đâu?
- Ở một nơi nào đó thôi.
Tiểu Song vẫn nói, mắt xa vời. Anh Thi Nghiêu đặt tay lên tay Tiểu Song.
- Tiểu Song này. không lẽ em cứ ở vầy chờ đợi? chúng ta phải nghiêm chỉnh suy nghĩ, không lẽ em chờ thêm hai mươi năm?
Tiểu Song nói nhỏ.
- Em có bảo anh chờ đâu. Bây giờ là lúc anh phải có gia đình rồi.
Anh Thi Nghiêu xiết mạnh tay Tiểu Song.
- Tiểu Song, sao em tàn nhẫn thế? Em không thấy là tôi đã đợi được bao nhiêu năm rồi ư? Có thêm hai mươi, năm mươi, hay một trăm năm nữa anh vẫn chờ.
Tiểu Song quay lại nhìn anh Thi Nghiêu.
- Làm chi cho khổ như vậy? Anh hãy nghĩ kỹ đi, trên đời này còn biết bao nhiêu người con gái, anh biết tôi là chuyện điên rồ mà anh lại điên theo sao? Đợi, đợi biết đến bao giờ?
Anh Thi Nghiêu vẫn ngoan cố:
- Nếu em điên, anh điên theo. Nếu em chờ, anh chờ theo.
- Anh Nghiêu, sao anh không nghĩ là nếu Hữu Văn vĩnh viễn không về, thì em vẫn ở vậy, anh có chờ cũng vô ích.
- Thật vậy ư? để xem.
- Sao anh cố chấp như vậy? vô ích thôi.
- Bởi vì...
Anh Thi Nghiêu chưa kịp nói, thì bé San San đã chạy hết một vòng ô tô chân nó chen vào giữa hai người với bài hát:
- Gà mẹ mắng gà con
Sao con tôi ngu quá
Mẹ dạy cục cục cục
Mà cứ chi chi chi
- Bởi vì... bởi vì anh là một đứa ngu!
Bé San San nghe, cười ngặt nghẽo, nó bá cổ Thi Nghiêu nũng nịu nói:
- Mẹ ơi, sao tàu hỏa của con lại ngu hở mẹ?
Tiểu Song đỏ mặt quay về hướng khác. Tôi nắm tay anh Vũ Nông nói:
- Em rất mong, mong sao cho vở kịch này nhanh chóng hạ màn.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

*_Bên Giòng Nước - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: *_Bên Giòng Nước   *_Bên Giòng Nước - Page 3 I_icon13Fri 18 Jan 2013, 19:49

QUỲNH DAO
Bên Giòng Nước
Chương 22


Mùa đông đến, bác sĩ cho biết là tôi bị thiếu máu, và dưới sự khuyên nhủ của Nội và anh Vũ Nông, tôi xin tạm nghỉ việc ở Ngân hàng. Cuộc sống rảnh rỗi hơn. Anh Vũ Nông suốt ngày ở Tòa Án, nên khi buồn tôi qua nhà của Tiểu Song chơi, phụ nàng chép nhạc, soạn lời, đôi lúc là đùa với bé San San. Tiểu Song bây giờ đã là một nhạc sĩ nổi tiếng, có nhiều tác phẩm. Cũng trong khoảng thời gian này. Anh Thi Nghiêu ngoài lúc bận ở đài truyền hình ra, cũng có mặt thường xuyên ở nhà Tiểu Song. Tiểu Song bắt chước Nội, mua một bếp lò để giữa nhà làm lò sưởi. Buổi tối tôi và Anh Vũ Nông, Thi Nghiêu, bé San San thường quây quần quanh đấy chuyện trò vui vẻ, đùa với San San. Cái khung cảnh êm đềm như vậy nhiều lúc làm tôi suy nghĩ. Nếu cuộc đời phẳng lặng thế này cũng tốt thôi. Hạnh phúc đâu cần phải một cái gì to tát? Một chút niềm vui, một chút ấm cúng là đủ rồi. Nhưng cuộc đời đâu được phẳng lặng mãi đâu? Có những bất ngờ thiên định. Tôi nghĩ đến cái đêm hôm ấy. Cái đêm mà anh Thi Nghiêu định tỏ tình với Tiểu Song bên đàn dương cầm, nêu hôm ấy không bị anh Vũ Nông làm mất thăng bằng, văng ra ngoài cửa phòng thì có lẽ đã đâu vào đấy? Vậy mà....
Bất ngờ thường không chỉ đến một lần, lại đến và hôm ấy cũng vào lúc ban đêm.
Tôí hôm ấy, tôi với Vũ Nông dùng cơm ở nhà Tiểu Song, cơm xong chúng tôi ngồi chuyện rỗi. Giờ này thường khi có cả anh Thi Nghiêu, nhưng hôm đó không hiểu anh ấy bận gì mà không đến. Hơn tám giờ khuya, bé San San đã ngủ yên. Lửa trong lò sưởi cháy mạnh, làm ấm cả gian phòng. Bên ngoài mưa nặng hạt, gió đập vào cửa kính phần phật. Tiểu Song vừa khều than trong lò, vừa nhìn ra ngoài trông ngóng với tâm trạng bất an. Tiểu Song chợt nói:
- Chị Thi Bình, chị có nhớ hôm đầu tiên em đến nhà chị không? Bữa đó cũng mưa to gió lớn như thế này, trời thật lạnh, vừa từ ngoài vào là em đã thấy quá ấm.
Tôi nhớ lại cái đêm ấy. Tính nhẩm: Sáu năm! mới đây mà đã sáu năm rồi. Trong sáu năm đó, cuộc đời chúng tôi phẳng lặng trên dòng đời. Chỉ có Tiểu Song là qua bao sóng gió. Lấy chồng, ly dị, đợi chờ, dày vò, đau khổ... đến bây giờ vẫn còn "Mộng nơi đâu, tình về nơi đâu?" Tôi nghĩ, và thấy tội nghiệp cho Tiểu Song quá.
Chợt nhiên có tiếng chuông cửa reo vang. Vũ Nông nhảy vội ra mở. Anh Thi Nghiêu bước vào với một luồng gió lạnh. Anh đứng giữa phòng khách. không áo mưa, không dù... mình mẩy ướt như chuột. Nhưng anh vẫn cười. Anh nhìn Tiểu Song với cái nhìn nồng ấm:
- Hôm nay anh sẽ mang đến cho em một món quà, em đoán ba lần, xem thử anh sẽ mang quà gì đến cho em?
Có lẽ lại mang thêm việc phối âm cho Tiểu Song. Tôi nghĩ, hoặc không thì làm một tuyển tập bài hát của Tiểu Song. Tóm lại, tôi biết tính anh Thi Nghiêu, anh hết lòng lăng xê Tiểu Song, vượt mọi trắc trở, đau khổ.
Tiểu Song nhìn anh Nghiêu nói:
- Em không đoán đâu. Vì cái mà em mong đợi, nó vượt khỏi tầm tay anh giúp.
Tiểu Song nói làm tôi cũng thấy buồn. Cô ấy vẫn một lòng chờ đợi người xưa. Có lẽ anh tôi buồn lắm. Tiểu Song hình như thấy có gì không phải, nên lại tiếp:
- Thôi lau người đi, anh ướt hết trơn rồi kìa!
Tiểu Song định đi vào trong lấy khăn, nhưng anh Thi Nghiêu đã dưa tay giữ lại. Anh Thi Nghiêu nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Đừng đi đâu cả. Tôi bảo cô đoán mà cô vẫn không chịu đoán.
Tiểu Song đứng lại nhìn anh:
- Vậy thì anh đã hợp đồng dĩa hát cho em?
Anh Thi Nghiêu lắc đầu:
- Anh làm một băng nhạc chuyên đề cho em?
-...
- Nếu anh cho em một cassette stereo thì em sẽ không nhận đâu nhé, em có đủ thứ rồi, bày đặt kiểu đàn dương cầm như lúc xưa, em không nhận đâu.
- Không phải tuốt!
- Vậy thì em chịu thua.
Anh Thi Nghiêu nhìn Tiểu Song với đôi mắt bí mật, từ từ lấy trong túi ra một hộp đựng nữ trang màu đỏ, đưa đến trước mặt Song. Tôi liếc nhanh về phía anh Vũ Nông. Anh Thi Nghiêu lại điên rồi. Anh định va đầu vào đá ư? Biết tính Tiểu Song cố chấp và ương ngạnh. Bây giờ đâu phải là lúc cầu hôn? Quả nhiên, đúng như điều tôi nghĩ. Tiểu Song tái mặt liếc nhanh chiếc hộp, rồi bước thụt lùi:
- Không, không, không, tôi không nhận vật này.
Anh Thi Nghiêu đứng thẳng lưng, nước trên đầu chảy ròng ròng xuống mặt. Anh nói từng tiếng một:
- Nếu không nhận cũng không sao, nhưng hãy mở ra xem đi.
Tiểu Song lắc đầu:
- Anh cứ mang về đi, tôi không xem gì hết!
Anh Thi Nghiêu có vẻ bực:
- Chỉ để làm việc này, tôi đã phải đội mưa để tìm cho bằng được, và cô không nhận để cho tôi được một chút an ủi sao?
Tiểu Song xúc động, nàng suy nghĩ một chút nói:
- Em chỉ nhìn, nhưng em sẽ không nhận!
- Thì cứ xem đi rồi quyết định sau, được chứ?
Tiểu Song cầm lấy hộp nữ trang, chầm chậm mở ra. Anh Thi Nghiêu có vẻ căng thẳng. Tôi tự nghĩ mấy năm nay anh Thi Nghiêu cũng kiếm được không ít, có lẽ anh đã tặng cho Tiểu Song một chiếc nhẫn hình trái tim để tỏ tình, đang nghĩ thì tôi nghe Tiểu Song hét lên:
- Không thể tin được, anh Thi Nghiêu em không dám tin đây là sự thật.
Rồi nước mắt chảy dài trên má nàng. Tiểu Song vừa khóc vừa cười quay về hướng tôi.
- Chị Thi Bình, chị xem này, đúng là một chuyện khó tin! Chiếc mặt ngọc, chiếc mặt ngọc mà Nội đã cho em, anh Thi Nghiêu ở đâu anh tìm được vậy?...
Tiểu Song sung sướng, nàng nói lung tung. Tôi bước tới, anh Thi Nghiêu đúng là đã làm được một việc ngoài trí tưởng tượng của mọi người, hay là chiếc mặt ngọc này chỉ là chiếc mặt ngọc mới làm theo khuôn mẫu cũ? Nhưng khi nhìn kỹ, tôi cũng phải sững sờ, đúng là chiếc mặt ngọc của Nội, màu cẩm thạch, trên có khắc hình hai con cá đang bơi lội. Tôi buột miệng:
- Anh Thi Nghiêu, anh tìm được ở đâu đấy?
Anh Thi Nghiêu không nhìn tôi mà chăm chú nhìn Tiểu Song.
- Tôi đã mất hết bốn năm mới tìm ra được tông tích của nó. Lúc đầu tôi tìm đến những người bạn cờ bạc chung với Hữu Văn, họ cho biết là đã bán nó cho tiệm nữ trang, tôi tìm đến đấy, thì chiếc mặt ngọc đã được một mệnh phụ mua, gặp bà ta, bà ta lại cho biết là đã nhường nó cho một minh tinh màn bạc. Cô ấy đang đóng phim ở Hong Kong, tôi cho người sang ấy thương lượng, cô ta không chịu nhượng lại, cuối cùng bất đắc dĩ tôi phải viết một bức thư dài cho cô ta, kể hết sự quan trọng của nó, và tối hôm ấy cô ta đã nhờ người mang chiếc mặt ngọc đến cho tôi. Tiểu Song, như vậy là lá rụng về cội rồi nhé?
Tôi cầm chiếc mặt ngọc trên tay. Sợi dây vẫn là sợi dây cũ, tôi mang vào cổ cho Tiểu Song:
- Ồ! Tiểu Song tuyệt quá! Món nữ trang của nhà họ Chu truyền lại, bây giờ vẫn thuộc về nhà họ Chu.
Trong lúc vui sướng, tôi đã nói một câu khá mập mờ, khiến Tiểu Song đổi hẳn sắc mặt:
- Chị Thi Bình, em nghĩ hay là chị mang về đi, để nơi đây sợ rồi cũng mất.
Tôi giữ lấy tay của Tiểu Song:
- Cái này của Nội đã cho cô, thì cô cứ mang.
Anh Thi Nhgiêu cũng bước đến nói:
- Tiểu Song, cô còn nhớ lúc ở bệnh viện không? Cô đã gào khóc đòi chiếc mặt ngọc, bây giờ tôi đã mang về cho cô.
Tiểu Song quay sang nhìn anh Thi Nghiêu nói nhỏ:
- Em không biết lấy gì để cảm ơn anh. Anh đã bỏ ra những bốn năm trời để tìm chiếc mặt ngọc cho em. Em đã nợ gia đình họ Chu quá nhiều, không biết lấy gì đền đáp.
Anh Thi Nghiêu vẫn nắm lấy tay của Tiểu Song, nhìn Tiểu Song với đôi mắt thật ấm, tôi chợt thấy xúc động biết đâu chuyện khó tin lại xuất hiện, biết đâu không cần phải chờ đến hai mươi năm... biết đâu...
Nhưng giữa cái biết đâu đó, một chuyện khó tin lại xảy đến, nó phá tan cái không khi bình lặng đầy xúc động này.
Đầu tiên là chuông của lại reo, làm giật mình cả Tiểu Song và Thi Nghiêu, phá tan cái cảnh mà bấy nhiêu năm nay tôi mong đợi. Anh Vũ Nông ra mở cửa, một bóng người ướt như chuột lại xông vào. Nhìn kỹ thì ra anh Lý Khiêm, tôi còn đang ngạc nhiên, không hiểu anh ấy đến đây làm gì thì anh Lý Khiêm đã nói như hét:
- Tiểu Song tôi đem tin của Lư Hữu Văn về cho cô đây!
Chợt nhiên căn phòng chìm trong yên lặng. Chúng tôi đón tin với những cảm xúc khác nhau. Cơ hội của anh Thi Nghiêu lại bay mất. Rồi Tiểu Song xông tới, căng thẳng.
- Làm ơn cho em biết anh ấy hiện ở đâu?
Anh Lý Khiêm nói.
- Ở Cao Hùng. Tôi đi làm phim phóng sự cho xí nghiệp thép thì gặp Hữu Văn ở Cao Hùng!
Tiểu Song chăm chú nhìn Lý Khiêm, mặt tái đi.
- Anh ấy lại thất bại, anh ấy không viết được một chữ nào nữa phải không? hay là anh ấy đã có người yêu khác?
Lý Khiêm lắc đầu, giọng nói nhỏ hẳn xuống:
- Tiểu Song, Hữu Văn sắp chết.
Tiểu Song lùi ra sau mấy bước, nàng loạng choạng như sắp té, phải dựa vào tường. Vũ Nông quay sang Lý Khiêm hét:
- Anh làm gì vậy? Anh định dọa Tiểu Song ư? Người đang mạnh khỏe như vậy sao lại chết? Phải nói rõ chứ?
Lý Khiêm nói một cách nghiêm trang:
- Tôi nói thật. Tôi đã gặp Hữu Văn ở bệnh viện Bình Dân, hôm ấy tôi bị cúm, đến đó khám bệnh, tôi đã chạm mặt ngay với một người ốm chỉ còn da bọc xương, một vị bác sĩ đang đuổi theo hắn, bảo hắn phải nhập viện, nhưng hắn không chịu. Tôi đã nhìn ra đó là Hữu Văn và Văn chỉ nói với tôi có mấy tiếng " Anh Lý Khiêm, nhờ anh về nói với Tiểu Song, là tác phẩm của tôi sắp hoàn thành!" Nói xong là Hữu Văn bỏ chạy mất. Tôi thấy lạ, quay lại tìm vị bác sĩ đã trị bệnh cho Văn. Tôi tự xưng là bạn của Hữu Văn, và vị bác sĩ đó đã cho tôi biết, trong bệnh án Hữu Văn đã giấu không cho biết quê quán thân nhân là ai cả. Vì vậy thật khó báo tin với gia đình là Hữu Văn đã bị chứng ung thư gan, bác sĩ còn cho biết bệnh của Văn đã tiềm ẩn năm sáu năm rồi và bây giờ cao lắm cậu ấy có thể sống thêm khoảng ba tháng.
Anh Lý Khiêm ngừng nói, chúng tôi bàng hoàng. Một sự thật khó chấp nhận được. Tiểu Song mắt mở to nhìn anh Lý Khiêm, không chớp mắt. Lâu lắm mới nghẹn ngào hỏi:
- Anh có địa chỉ của Hữu Văn không?
- Tôi có chép lại theo sổ bệnh án của Hữu Văn đây. Tôi cũng không biết nên hành động thế nào nên trở về đây hội ý với các bạn.
Tiểu Song nắm chặt lấy tôi, tay nàng lạnh như đá:
- Chị Thi Bình, em chết mất!
Tôi dìu Tiểu Song đến ghế. Trong khi anh Thi Nghiêu bước nhanh đến máy điện thoại. Tôi chưa hiểu anh định làm gì thì đã nghe anh nói qua máy:
- Làm ơn cho tôi hai vé máy bay chuyến Cao Hùng sáng mai nhé?
Tiểu Song đột nhiên đứng thẳng người:
- Không. Em không thể đợi đến ngày mai, em sẽ ngồi xe tốc hành tối nay đến Cao Hùng.
Vũ Nông nói:
- Tối nay ư? Bây giờ đã chín giờ rưỡi tối rồi!
Anh Lý Khiêm nói:
- Mười giờ rưỡi tối nay còn một chuyến xe.
Thế là Tiểu Song vội vã bước, nhưng cái choáng váng ban nãy khiến sức khỏe của Tiểu Song chưa hồi phục, làm nàng ngã người vào anh Thi Nghiêu. Tiểu Song sẵn dịp nói:
- Anh Thi Nghiêu, em nhờ anh một chuyện được không?
- Em cứ nói.
- Anh còn nhớ lần trước khi chúng ta đến suối Ngoại Song để thu hình cảnh phim “Bên Dòng Nước” ở đấy có mấy ngôi biệt thự rất đẹp, vậy nhờ anh lập tức muốn cho em một căn, giá mắc bao nhiêu cũng được, nếu không đủ tiền anh cho em mượn, em sẽ soạn nhạc trả bù lại anh!
- Anh sẽ đi ngay!
Tiểu Song nói như ra lệnh:
- Phải làm thế nào trong vòng ba hôm em với Hữu Văn có thể dọn vào đấy ở. Em muốn tất cả đâu sẽ vào đó, anh Khiêm hãy giúp anh Thi Nghiêu trang trí giùm nhé. Suốt cuộc đời anh Hữu Văn chưa có một ngày anh ấy sống hạnh phúc, tiện nghi, bây giờ em muốn anh ấy phải được hưởng những ngày cuối cùng của đời mình một cách sung sướng thoải mái. Nếu các anh hiểu em, thì hãy giúp đỡ em!
Anh Lý Khiêm trấn an.
- Ba ngày ư? được rồi, Tiểu Song cứ yên tâm, tôi và anh Thi Nghiêu sẽ hoàn tất, còn đây là địa chỉ của Lư Hữu Văn, nhưng cô nên nhớ rằng, bản thân của Văn cũng chưa biết mình lại bệnh nặng như vậy.
Tiểu Song gật đầu, quay qua tôi:
- Chị Thi Bình, chị cùng đi với em đến Cao Hùng nhé?
Và quay sang Vũ Nông, Tiểu Song nói.
- Anh Vũ Nông cho em mượn tạm chị Thi Bình, vì em sợ em yếu đuối quá.
Vũ Nông nói nhanh:
- Khỏi phải giải thích gì cả. Tôi sẽ mang bé San San về Nội, còn Thi Bình nhớ chăm sóc cho Tiểu Song.
Tất cả xảy ra một cách đột ngột, một cách rối loạn và dồn dập như trong giấc mơ. Một tiếng đồng hồ sau, tôi với Tiểu Song đã có mặt trên chuyến xe lửa tốc hành. Người khác không biết cảm xúc thế nào, riêng tôi lòng đầy rối rắm. Tiểu Song ngồi yên bên cạnh. Nàng trang nghiêm như một pho tượng, không biết nàng đang nghĩ gì? Xe lửa xình xịch chạy về phía trước, Tiểu Song nhắm mắt lại. Tôi nắm lấy tay nàng hỏi:
- Tiểu Song, em thấy trong người thế nào?
- Em khỏe lắm chị ạ. Em đang nghĩ là số em, là cái số cô đơn. Sáu năm trước, cha em đã mất vì chứng ung thư, rồi bây giờ tới Hữu Văn. Em thường tự nhủ lòng mình phải cứng cỏi để đối diện với đời. Nhưng định mệnh đã trêu ghẹo chẳng bao giờ buông tha.
Giọng nói của Tiểu Song rất bình thản. Tôi chợi liên tưởng đến cái đêm đầu tiên cô ấy đến với gia đình tôi cũng giống như pho tượng đá lạnh lùng, đến lúc nằm lên giường mới buông tiếng khóc. Tôi nhìn Tiểu Song và hiểu rằng dưới cái bề ngoài yên lặng kia, trái tim của nàng đang rỉ máu. Tiểu Song! Tại sao định mệnh cứ bỡn cợt với em? và tôi nắm lấy tay Tiểu Song xiết mạnh.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến Cao Hùng, thành phố còn phủ đầy sương. Trời đài bắc tháng này mưa như trút nhưng ở Cao Hùng thì nắng gắt. Chúng tôi xuống xe gọi chiếc taxi, theo địa chỉ của Hữu Văn đến nơi anh ấy ở. Xe dừng trước một con hẻm nhỏ, chúng tôi xuống xe và cũng tìm được nhà. Đó là một ngôi nhà gỗ hai tầng, trông rất bệ rạc, phía dưới là một cửa hàng xe đạp, chứng tỏ Hữu Văn rất nghèo, không thể mướn riêng một căn nhà. Tiểu Song dừng lại và đứng trước cửa rất lâu, như cố nén lấy tình cảm của mình, tay mân mê chiếc mặt ngọc, tôi xúc động muốn khóc, Tiểu Song nói:
- Hãy cười lên đi chị Bình!
Tiểu Song nói với tôi nhưng như tự nhủ lòng mình. Tôi rất muốn cười nhưng không làm sao cười nổi. Một lúc sau có một cậu nhỏ bước ra.
- Mấy cô kiếm ai vậy?
- Phải anh Lư Hữu Văn ở đây không?
- Ông ấy ở trên lầu.
Chúng tôi men theo cầu thang gỗ ọp ẹp lên lầu, bấy giờ trên lầu mới thấy còn được ngăn ra nhiều phòng nhỏ. Phòng của Hữu Văn ở cuối cùng nằm sát cầu tiêu, vừa bước đến cửa phòng đã nghe mùi hôi nồng nặc. Tôi thầm nghĩ, sống ở một nơi như vầy làm sao không bệnh? Tiểu Song ngần ngừ một chút rồi gõ cửa.
- Ai đấy?
Có tiếng của Hữu Văn từ bên trong vọng ra. Tiểu Song dựa vào thành cửa, mắt chớp chớp không trả lời.
Rồi cửa mở. Văn xuất hiện với chiếc mền cũ khoác trên lưng, tóc rối, râu ria lởm chởm đôi mắt sâu hoắm với chiếc cằm nhọn. Thật khó nhìn ra, chỉ có đôi mắt là có vẻ trong sáng của Văn ngày cũ. Nhìn thấy chúng tôi, chàng chựng ra như đang nằm mơ. Văn đưa tay lên dụi mắt nghẹn lời hỏi:
- Có phải Tiểu Song đấy không?
Tiểu Song kéo tôi vào nhà, nàng chăm chú nhìn Hữu Văn, nét mặt đau khổ và nụ cười miễn cưỡng.
- Vâng, em đây. Anh không thích em đến đây à?
Lư Hữu Văn mở to mắt, mắt thoáng vui:
- Anh không dám tin đây là sự thật, vì em biết không mấy ngày nay không hiểu sao anh cứ nằm mơ thấy em.
Tiểu Song nhào tới úp mặt vào vai Hữu Văn, nàng nhướng người lên, tự động trao nụ hôn cho chồng, một thứ tình cảm mãnh liệt mà tôi chưa hề thấy. Tiểu Song như muốn dâng hiến tất cả tình cảm và sự nhớ nhung của mình cho Hữu Văn. Họ quyện lấy nhau.

o0o

- Em đã đến đây, có phải là em đã tha thứ cho anh? Hay chỉ là một sự thương hại? Chắc chắn là Lý Khiêm đã cho em biết. Họ bảo là anh bị bệnh nặng lắm phải không? Đừng tin hắn, anh rất khỏe, anh chỉ mệt mỏi một chút. Nhưng vì nếu nghe tin anh bệnh mà đến thì đó cũng là một điều rất hay.
Tiểu Song cắn nhẹ môi. Nàng muốn khóc nhưng rồi lại kềm được.
- Anh Văn, anh ác lắm! Sao xa cách bao nhiêu năm mà anh chẳng cho em biết một tí tin tức gì về anh cả?
Lư Hữu Văn buồn rầu:
- Anh làm sao dám cho em biết tin, khi anh chưa làm được một cái gì? Em có nhớ cái hôm ký giấy ly hôn không? Em đã cương quyết và thẳng thắn. Và anh đã nghĩ nếu anh chưa làm được gì thì anh sẽ không dám nhìn mặt em.
Tiểu Song nói.
- Chuyện đó em đã quên hết rồi. Hiện em chỉ còn nhớ đến hình ảnh hạnh phúc của chúng mình!
Lư Hữu Văn đau khổ.
- Em đừng lừa dối anh. Anh không tin điều đó vì lúc chúng ta sống gần nhau có giây phút nào là hạnh phúc đâu? Thời gian đó anh đã làm biết bao nhiêu sai lầm khiến em bị đau khổ, bị dày vò. Tiểu Song, em có hận anh không?
- Nếu còn hận anh em đã không đến!
Lư Hữu Văn xúc động:
- Tiểu Song em có biết không? Khi con người đánh mất tài sản quí báu của mình mới biết được giá trị của nó. Mấy năm nay anh đã suy nghĩ rất kỹ, nhiều lúc không tin rằng chính mình đã làm ra biết bao nhiêu chuyện tày trời như vậy. Em biết không? em là một con người độ lượng, anh đã làm em buồn mặc dù đã được em tha thứ rất nhiều lần, anh đã nghĩ hàng ngàn lần là anh đã mất em, vì những dày vò, những đau khổ mà anh đã gây ra cho em đến thần thánh hẳn cũng chưa chịu đựng nổi. Anh làm sao dám van xin em tha thứ? Em ly hôn để trừng phạt anh là đúng. Vì chỉ sau khi mất em, anh mới thấy yêu em vô cùng, mấy năm nay nhờ hối hận, anh đã nuôi được ý chí, đó là phải cố gắng tập trung tinh thần và tình cảm để viết một cái gì đó cho em. Và em biết không anh đã viết được thật sự, chứ không phải chỉ nói suông.
Lời của Văn khiến Tiểu Song khóc và Văn cũng khóc.
- Tiểu Song em có biết là anh yêu em vô cùng, nhưng tại sao yêu em mà lại cứ làm khổ em, cứ làm em khóc? Tiểu Song! đến bây giờ anh mới biết anh là một con người chẳng ra gì, tất cả những cao ngạo, những tự phụ mà anh có đều là những thứ ấu trĩ. Cái huênh hoang lớn tiếng của anh cũng chỉ để che đậy cái bất tài vô dụng của anh. Anh đã hiếp đáp, đã làm nhục em, trút lên đầu em bao nhiêu tội danh chẳng qua chỉ tại em hiểu anh quá nhiều. Tiểu Song, anh xin lỗi về những hành động tội lỗi của mình và để chuộc lại lỗi lầm đó anh đã viết, anh đã thật sự viết được, em hãy dành cho anh thêm ba tháng, là anh sẽ viết xong.
Hữu Văn bước tới bàn, lấy ra tập bản thảo thật dày, đặt vào tay Tiểu Song.
- Đây này em xem bằng chứng cho thấy anh đã viết được.
Tiểu Song cúi xuống nhìn xấp bản thảo, nàng lật từng trang và lệ đẫm ướt má. Nàng xiết mạnh xấp bản thảo vào ngực mình, ngước lên nhìn Hữu Văn.
- Anh đã làm được điều em mơ ước và bây giờ em đến đây để rước anh về.
Lư Hữu Văn chựng lại hỏi:
- Anh có nghe lầm chăng?
- Không đâu, trước kia em đã nói với anh, bao giờ anh làm có kết quả là chúng ta lại trùng phùng.
- Nhưng anh phải cần thêm ba tháng nữa mới hoàn thành được tập truyện dày này. Hay là hãy để anh ở lại đây thêm ba tháng...
Tiểu Song cắt ngang.
- Không cần. Anh cứ về nhà rồi hoàn tất sau cũng không muộn, vì ngoài vị trí của một nhà văn ra anh còn là một người chồng, một người cha...
Lư Hữu Văn suy nghĩ một chút hỏi:
- Anh không có nghe lầm chứ? Em vẫn là của anh chứ?
Tiểu Song đứng nhón gót, hôn lên môi của Hữu Văn, nàng nói một cách thận trọng:
- Trước khi đến gặp anh, em đã đến với trái tim thương hại nhưng khi nhìn thấy tập bản thảo của anh thì em lại thấy kiêu hãnh. Anh Văn, em thành thật muốn anh trở về, bởi vì em còn yêu anh.
Thế là trong ngôi biệt thự bên bờ suối Ngoại Song, Tiểu Song và Hữu Văn lại trùng phùng. Ngôi nhà họ nằm bên dòng nước, buổi sáng họ ra vườn hứng sương, buổi chiều ngắm ánh tà dương bên suối. Bé San San từ sáng đến tối cười nói líu lo. Chúng tôi cũng thường đến đây vui chơi. Lư Hữu Văn làm việc rất cực khổ, chàng được Tiểu Song đưa đến bệnh viện Trung ương để khám bệnh, ở đây cũng có kết luận như ở Cao Hùng. Thuốc men chỉ giúp cho Văn giảm đau, ngoài ra không ngăn được cơn bệnh tiến triển. Hữu Văn như cũng biết được, chàng trân trọng từng phút từng giây. Tôi thường nghĩ, nếu lúc mới lấy nhau Văn giữ được lối sinh hoạt như hiện nay, thì hạnh phúc biết chừng nào. Bây giờ Văn bệnh, những hạnh phúc cuối đời, Tiểu Song dù sao cũng đã dành cho chồng những ngày tháng mật ngọt. Thời gian còn lại quá ngắn ngủi, có lẽ định mệnh muốn thế! Truyện của Hữu Văn viết có tựa đề “Những Chuyện Bình Thường Xảy Ra Trong Ngày”. Tiểu Song phụ chồng sửa chữa bản thảo, chạy lo việc in ấn. Một bữa khi ngồi bên Tiểu Song, Hữu Văn chợt nhìn ra chiếc mặt ngọc trên cổ của Tiểu Song, chàng hỏi:
- Ai đã tìm ra chiếc mặt ngọc này cho em vậy? Nếu anh đoán không lầm thì ngoài Chu Thi Nghiêu ra không có người thứ hai nào tìm được. Tội nghiệp anh ấy quả ân cần...
Tiểu Song bối rối, hai tháng qua đã cố giữ để không cho Hữu Văn nhìn thấy, Tiểu Song định nói cái gì đó, nhưng Văn đã ngăn lại:
- Em phải mang chiếc mặt ngọc này luôn trong người, vì đây là món quà cưới của em. Em có nhớ là em từng nói với anh gì không? Chỉ có anh mới là người tàn tật, còn anh Chu Thi Nghiêu là người khỏe mạnh hoàn toàn!
- Đó là những lời nói lúc cãi nhau, anh còn để tâm làm gì?
Hữu Văn nắm lấy tay Tiểu Song:
- Anh đang nghĩ là em, một cô gái yếu đuối mà lại chữa lành cho hai gã đàn ông tàn tật như anh với Thi Nghiêu.
Lúc Hữu Văn nói, là tôi đang cùng bé San San lượm những hòn đá cuội bên bờ suối, nghe Văn nói tôi bàng hoàng, mắt tôi ướt, tôi cảm động vô cùng. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Hữu Văn được Tiểu Song yêu quí đợi chờ. Thì ra bên trong cái bản chất dễ thay đổi, Hữu Văn vẫn còn một trái tim thông minh và hiểu biết.
Sau đó một ngày bệnh của Hữu Văn đột ngột trở nặng, chàng được đưa vào nhà thương và từ đó không còn trở về nhà được nữa. Nhưng trước khi Hữu Văn chết, Tiểu Song cũng đã xuất bản được quyển “Những chuyện bình thường xảy ra trong ngày”. Nhờ vậy Văn cũng đã đọc được tác phẩm đầu tay mà cũng là tác phẩm cuối cùng của mình trước tác.
Tôi không biết quyển sách đó có hay hay không? có làm chấn động giới văn đàn hay đoạt giải Nobel hay không? Nhưng tôi nghĩ tất cả điều đó không quan trọng mà cái quan trọng ở đây là Hữu Văn đã viết được ở trang nhất của quyển sách có một lời tựa kia khi đọc tôi đã xúc động:
"Trước kia tôi nghĩ mình là một thiên tài. một thiên tài duy nhất trên cõi đời này. đương nhiên là một thiên tài tôi phải khác hẳn một thiên tài khác và những người chung quanh tôi đều bé nhỏ tầm thường, tôi khinh bi? những cái tầm thường, tôi giận dữ với những cái thông tục và tôi đã cảm thấy đau khổ khi đã sống trong những cái bình thường và thông tục đó. Thế là tôi la hét, tôi bi ca.
Rồi một ngày khác tôi chợt phát hiện ra, những người chung quanh tôi đều tự cho mình là thiên tài cả. họ cũng hận đời như tôi. Sự phát hiện đó làm tôi bàng hoàng, vì nó chứng minh cho tôi thấy tôi chỉ là một thiên tài tự nhận và cái tự nhận đó cho thấy tôi chỉ là một người bình thường, như bao nhiêu người bình thường khác. nói khác đi những gì mà tôi đau khổ và khinh bỉ thì đó là cái tôi.
Bây giờ thì tôi biết rằng tôi không phải là một thiên tài, tôi chỉ là một con người tầm thường, những gì tôi la hét, tôi ta thán chỉ là những la hét của một kẻ thô tục.
Thế là tôi viết quyển "Những chuyện bình thường xảy ra trong ngày" để cho những ai tự tôn, tự cho mình là cao cả đọc và quyển tiểu thuyết này tôi xin dành cho người vợ đã từng đau khổ vì tôi - Tiểu Song. tôi nghĩ rằng nếu trên đời này thật sự có những người không tầm thường thì đó chỉ có thể là vợ tôi mà thôi".
Đoạn văn này là đoạn văn mà tôi lãnh hội sâu sắc nhất.

QUỲNH DAO
Bên Giòng Nước
Chương kết


Câu chuyện của Tiểu Song viết đến đây đúng ra đã được kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều việc khác cần nói thêm một chút.
Sau khi Lư Hữu Văn qua đời, mộ chàng được xây trên triền núi ở phía Bắc Đâu Phu. Tiểu Song vẫn cùng bé San San ngụ trong ngôi biệt thự bên bờ suối Ngoại Song. Tiếng đàn của Tiểu Song và tiếng cười của bé San San hòa lẫn tiếng suối reo, tiếng gió thổi qua rừng thông tạo thành một bản nhạc khác phong phú.
Tôi nghĩ dù sao ở ngôi biệt thự kia, Tiểu Song cũng đã thật sự hưởng được tình yêu, hưởng được cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Tiểu Song đã yêu được người mình yêu mặc dù chỉ vỏn vẹn có hai tháng, nhưng hai tháng đó rất tuyệt vời để giữ kỷ niệm cho đời mình. Tiểu Song đã thương lượng với chủ nhà dùng phương thức trả góp để mua hẳn ngôi biệt thự đó.
Cả nhà tôi vẫn còn yêu quí Tiểu Song, đám trẻ chúng tôi từ anh Thi Nghiêu cho đến tôi đều coi ngôi nhà của Tiểu Song là nơi tụ họp. Có lúc chúng tôi ở hẳn nơi đó qua đêm. Tiểu Song nay đã là một thiếu phụ dễ thương thanh nhã, nàng thường hay ngồi bên đàn dạo những nốt nhạc làm ấm màn đêm.
Quyển tiểu thuyết “Những chuyện bình thường xảy ra trong ngày” của Lư Hữu Văn bán không chạy lắm, nhưng cũng gây được tiếng vang trong giới văn nghệ. Tiếc là Hữu Văn mồ đã xanh cỏ, không thấy được kết quả thành tích của mình. Tôi vẫn thường nghĩ, nếu lúc đầu Tiểu Song không cương quyết đưa chuyện ly dị ra, thì chưa hẳn Lư Hữu Văn đã viết được sách.
Tiểu Song thường ngồi bên một tảng đá lớn bên bờ suối, với quyển “Những chuyện bình thường xảy ra trong ngày” trên tay. Nàng ngồi đó lặng lẽ hàng giờ. Tôi biết rằng Tiểu Song đã thuộc lòng từng chữ, từng câu trong sách nhưng nàng vẫn xem. Nàng ngồi đó với mái tóc xõa dài lặng lẽ bên bờ suối, để suy tư, để tưởng nhớ. Nước vẫn chảy mãi, vẫn nhấp nhơ, bóng của nàng lay động bên dòng. Tôi nhớ đến bản nhạc ngày xưa và Tiểu Song là hình ảnh người con gái bên sông.
Nội hay ghé qua thăm Tiểu Song, Nội vẫn yêu cô ấy như một cô cháu út, Nội vẫn thường nói riêng với tôi:
- Tiểu Song là người của nhà ta đấy con ạ.
Còn Tiểu Song? Tiểu Song có nghĩ như vậy không? Chúng tôi cũng không biết. Ông anh Thi Nghiêu của tôi vẫn giữ vững lập trường. Hữu Văn đã qua đời, mặc dầu anh không thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình đối với Tiểu Song, anh chỉ bày tỏ bằng cách lặng lẽ giúp đỡ chăm sóc người con gái mình hằng yêu quí. Nhiều lúc đến nhà Tiểu Song chơi, tôi thấy anh Thi Nghiêu ngồi với điếu thuốc trên môi hằng giờ không nói, tôi thắc mắc không hiểu chuyện nhân quả có thật hay không? Hay là kiếp trước Tiểu Song đã thiếu nợ của Lư Hữu Văn và ông anh của tôi lại nợ Tiểu Song một món nợ tình?
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát Hữu Văn mất đã một năm.
Buổi chiều hôm ấy, tôi, Vũ Nông và anh Thi Nghiêu cùng đến thăm Tiểu Song. Tiểu Song và bé San San đang ngồi bên bờ suối, bé nhìn thấy tôi và tung tăng chạy đến, với hai chiếc bím ngộ nghĩnh phía sau. Tiểu Song đứng dậy dáng dấp một thiếu phụ đài các, bóng nàng in trên làn nước mờ ảo chợt làm tôi nhớ lại bản nhạc “Bên Dòng Nước”.
Sóng nước mây mù cỏ xanh non
Có người thiếu nữ đứng bên dòng
Và tôi xuôi ngược cùng năm tháng
Mơ được cùng ai cạnh mãi lòng.
Anh Thi Nghiêu nghe tôi hát, anh có vẻ xúc động, anh bước nhanh về phía Tiểu Song, nhìn nàng chăm chú:
- Tiểu Song, hai chúng ta không lẽ sống mãi thế này sao?
Tiểu Song cúi đầu không đáp. Anh Thi Nghiêu nói.
- Thôi được. Mấy năm nay, anh với em chỉ là chiếc bóng trong dòng. Nếu em muốn như vầy mãi thì anh đành đứng bên kia bờ lặng ngắm em. Em có nhìn thấy ngôi nhà mới bên kia không?
Tiểu Song nhìn qua bên kia sông, có một ngôi nhà mới xây.
- Ngôi nhà đó có dính dáng gì tới em?
Anh Thi Nghiêu khẳng định.
- Anh sẽ mua ngôi nhà kia. Anh sẽ ở đó và ngắm em bất cứ lúc nào, mưa hay nắng, sáng hay chiều. Anh sẽ chờ đợi em mãi cho đến bao giờ em chịu bắc nhịp cầu cho anh sang đây với em.
Tiểu Song chớp mắt thật lâu mới nói.
- Tại sao anh phải khổ như vậy?
Anh Thi Nghiêu nháy mắt.
- Ai bảo em là anh khổ? Người xưa từng nói đời là một chuỗi đợi chờ và hy vọng, kế tiếp, nếu anh có cả hai thứ đó thì có gì đâu mà khổ?
Tiểu Song yên lặng. Trong nước, bóng của hai người như chập chờn vào nhau. Nắng chiều hắt những tia nắng cuối cùng qua cành lá. Lòng tôi chợt vun đầy niềm tin. Tôi và Vũ Nông dẫn bé San San đi nơi khác. Một ngày sắp tắt để ngày mai đến và sẽ bắt đầu, sẽ đẹp hơn hôm nay...

HẾT.

Về Đầu Trang Go down
 
*_Bên Giòng Nước
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Tiểu thuyết :: Quỳnh Dao-