Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesVietUniĐăng kýĐăng Nhập
Bài viết mới
50 năm Hải chiến Hoàng Sa by Trà Mi Yesterday at 23:58

BÊN GIÒNG LỊCH SỬ 1940-1965 - LM CAO VĂN LUẬN by Trà Mi Yesterday at 23:46

Quán Tạp Kỹ - Đồng Bằng Nam Bộ by Trà Mi Yesterday at 23:37

Mái Nhà Chung by mytutru Yesterday at 14:23

EM CHIM HÁT HAY QUÁ by mytutru Yesterday at 11:29

Thơ Nguyên Hữu 2022 by Nguyên Hữu Yesterday at 09:55

Thơ Tú_Yên phổ nhạc by Tú_Yên tv Sat 18 May 2024, 00:27

Lời muốn nói by Tú_Yên tv Sat 18 May 2024, 00:17

SƯ Minh Tuệ by mytutru Fri 17 May 2024, 14:55

MÂY NGŨ SẮC 13.05.2024 by mytutru Fri 17 May 2024, 14:48

Hơn 3.000 bài thơ tình Phạm Bá Chiểu by phambachieu Fri 17 May 2024, 04:49

Chết rồi! by Phương Nguyên Thu 16 May 2024, 06:43

Trang thơ Tú_Yên (P2) by Tú_Yên tv Thu 16 May 2024, 02:33

Nguyễn Thái Học 1902- 1930 (Nhượng Tống) by Ai Hoa Tue 14 May 2024, 23:25

Cột đồng chưa xanh (2) by Ai Hoa Tue 14 May 2024, 23:08

Một thoáng mây bay 13 by Ai Hoa Tue 14 May 2024, 20:34

4 chữ by Tinh Hoa Mon 13 May 2024, 09:23

CÁC LOÀI CHIM ĐẸP by mytutru Sat 11 May 2024, 23:51

ĐÔI BÀN TAY NGHỆ NHÂN by mytutru Sat 11 May 2024, 13:04

Lục bát by Tinh Hoa Sat 11 May 2024, 03:33

QUY NHƠN TÔI YÊU by phambachieu Fri 10 May 2024, 05:51

LỀU THƠ NHẠC by Thiên Hùng Sun 05 May 2024, 00:06

Tranh Thơ Viễn Phương by Viễn Phương Fri 03 May 2024, 08:13

Người Em Gái Da Vàng by Viễn Phương Thu 02 May 2024, 19:36

Những Đoá Từ Tâm by Việt Đường Wed 01 May 2024, 10:49

7 chữ by Tinh Hoa Mon 29 Apr 2024, 23:59

5 chữ by Tinh Hoa Sun 28 Apr 2024, 11:27

Thi tập "Chỉ là...Tình thơ" by Tú_Yên tv Thu 25 Apr 2024, 01:56

Trụ vững duyên thầy by Trà Mi Mon 22 Apr 2024, 20:34

THIỀN TUỆ (diệt trừ đau khổ) by mytutru Mon 22 Apr 2024, 13:07

Tự điển
* Tự Điển Hồ Ngọc Đức



* Tự Điển Hán Việt
Hán Việt
Thư viện nhạc phổ
Tân nhạc ♫
Nghe Nhạc
Cải lương, Hài kịch
Truyện Audio
Âm Dương Lịch
Ho Ngoc Duc's Lunar Calendar
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu

Share | 
 

 Biết Tỏ Cùng Ai

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Biết Tỏ Cùng Ai   Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 I_icon13Thu 09 Jun 2016, 06:34

QUỲNH DAO
Biết Tỏ Cùng Ai

Chương 21


Tháng mười hai trôi đi. Tết lại đến.

Một năm mới bắt đầu năm 1972 phải là một năm mới mẻ, hy vọng và ngập đầy tình yêu.

- Vườn mưa gió, ngày đầu năm ngặp đầy tin vui, sự hiện diện của Vũ Vi khiến mọi người đều vui vẻ. Trời vừa sáng Vi đã đốt nguyên một phong pháo trên cành trúc, những tiếng nổ ồn ào đánh thức Trần dạy, chàng ngơ ngác mở cửa chạy ra. Vi đón chàng với nụ cười thật tươi. Sức sống tươi mát của Vi nhuốm trẻ hồn Trần, chàng nắm tay người yêu.

- Làm gì vui thế?

- Năm mới, chúc anh gặp nhiều vui vẻ may mắn.

Và không đợi Trần đáp lễ Vi trách ngay.

- Anh cứ dấu em mãi nhé, hôm qua ông quản lý có điện thoại đến cho biết đơn đặt hàng đã ngập bàn giấy anh, hãng phải tăng gia sản xuất, ông Đường còn cho em biết đến mùa hạ nầy là anh sẽ chiến thắng, vốn bây giờ đã vượt khỏi số nợ thiếu. Đinh Khắc Nghị công ty trước đây một năm chẳng đáng giá gì, chứ bây giờ trị giá bạc tỷ rồi phải không?

Nhược Trần cười.

- Đó là công của em đấy chứ, nếu chẳng có em cầm roi vút sau lưng thì làm sao anh thành công được?

Vi nũng nịu.

- Em thành công với anh bao giờ mà anh hình dung em như một bạo chúa thế?

- Một bạo chúa nhưng có trái tim hiền lành dễ thương phải không?

- Anh đừng có xài phí từ ngữ như thế, rủi sau này cần xài không có thì sao?

Nhược Trần cười khì.

- Sợ bấy nhiêu đó chưa đủ để diễn tả hết sự dễ thương của em đó chứ!

Vũ Vi đỏ mặt:

- Thôi anh ơi, để em sống với chứ. Bây giờ em hỏi thiệt anh, hôm nay em mời khách đến dùng cơm ở nhà anh không phản đối chứ?

- Tại sao lại phản đối.

Trần nói nhưng rồi lại tò mò:

- Phải em mời tên bác sĩ Ngô không?

Vũ Vi cười.

- Em có đau phổi bao giờ đâu mà phải mời ông ấy đến? Trong đầu anh ngoài ông bác sĩ kia bộ không còn ai khác nữa sao?

Nhược Trần có vẻ không vui.

- Ngoài tên bác sĩ đó ra, em còn nhiều ông bạn trai khác nữa sao?

Vũ Vi đưa tay vuốt tóc với nụ cười ranh mãnh trên môi.

- Hôm nay em sẽ mời bốn ông khách, chỉ toàn đàn ông không chứ chẳng có một người đàn bà nào cả.

- Bốn khách đàn ông?

Nhược Trần nhíu mày:

- Ai, nói ra anh nghe xem.

Vũ Vi lắc đầu chạy vào nhà.

- Thôi một lát nữa sẽ biết, bây giờ em lạnh quá, phải đi tìm lò sưởi mới được

Nhược Trần chịu không được đuổi theọ

- Vi em mời ai nói đi chứ, cứ ghẹo người ta mãi thế?

- Tối đến sẽ biết ngay mà.

- Không được, phải cho biết ngay bây giờ hà.

Vũ Vi không nín được cười.

- Đều là bạn anh cả mà, để em mời họ đến rồi anh nhìn mặt sau.

- Nói dối, có ma mới tin em.

- Thế thì anh cứ chịu khó đợi vậy.

Nhược Trần khó chịu.

- Em nhất định không nóỉ

Vũ Vi nằm dài trên ghế.

- Không, em đã bảo rồi.

- Thế thì, cho em biết tay anh.

Nhược Trần nhảy tới vật Vi lăn xuống thảm, vừa cù lét chàng vừa hỏi.

- Sao, nói không?

- Nói, nói, nói!

Vũ Vi tóc tai rũ rượi, nàng nhột muốn phát điên.

- Ai?

- Luật sư Mậu, ông quản lý và hai cậu em của em.

- À vậy mà cũng làm người ta hết hồn.

Nhược Trần mắng yêu nhưng vẫn không buông tha Vi.

- Em chịu thua rồi mà, tha em đi!

- Nói một câu gì cho dễ thương đi anh sẽ tha cho.

- Anh là người giỏi nhất, người yêu nhất đời của em.

Trần thỏa mãn nhưng chàng vẫn còn tham lam, chàng cúi xuống nhưng Vi đã né tránh.

- Đừng anh, người ta thấy kỳ chết.

- Em sợ ai thấy chứ.

Vũ Vi nhướng mắt nhìn lên tủ thờ, nơi có khung ảnh của ông Nghị.

- Em sợ cha anh.

Nhược Trần ngơ ngác.

- Sao kỳ vậy?

- Vì... Vì...

Vũ Vi chớp mắt nhanh.

- Vì em nghĩ, nếu cha anh còn sống, chắc người không tán thành chuyện chúng ta đâu.

- Em dựa vào đâu mà nói thế?

- Tại... tại...

Vũ Vi ấp úng.

- Tại sao? Cha anh có vẻ thích em lắm mà?

- Em cũng nghĩ thế.

- Cũng yêu anh lắm phải không?

- Dĩ nhiên, anh là con cưng mà.

- Vậy thì nếu chúng ta yêu nhau, không phải là vừa ý ông cụ biết bao không?

- Em không nghĩ thế?

- Tại sao?

- Vì... vì... Vũ Vi bối rối - anh lại nghi ngờ nữa phải không?

Nhược Trần vội đính chính.

- Không phải thế đâu, tại thái độ em lạ quá, tại sao em lại biết cha anh phản đối chuyện lấy nhau giữa anh với em chứ?

Vũ Vi ngẩng đầu nhìn lên.

- Anh mới dùng hai chữ lấy nhau? Nhưng anh chưa hề đề cập đến chuyện lễ cưới mà?

- Trời ơi!

Nhược Trần trợn mắt:

- Anh có nói anh không cưới em bao giờ đâu? Em điên thật, anh đang muốn quỳ xuống chân em ngay bây giờ đây.

- Không cần phải như vậy.

Vi nhún vai:

- Em chỉ cần anh cho biết anh có dám hỏi cưới em không?

- Thế là thế nào?

Vi thấp giọng.

- Em vẫn nghĩ đến dĩ vãng ngày nào của anh, nhưng không phải em ghê tởm nó, mà là... Em không biết ta có thể gặp rắc rối gì khi lập hôn thú không?

Mặt Trần đổi sắc ngay.

- Em muốn nói đến chuyện Cát Hà à? Vũ Vi em không tin anh sao? Lúc xưa anh có yêu Hà thật, nhưng đâu phải như yêu em. Chuyện cũ bỏ qua đi, chúng ta sẽ sống với cái ta hoàn toàn mới.

Vũ Vi cúi xuống.

- Em không phải nhắc lại chuyện quá khứ của anh, có điều... Anh có nhớ hôm đọc di chúc không?

- Có.

- Anh có nhớ chuyện cha anh trao cho chúng ta mỗi người một phong thư chứ?

- Vâng.

- Em không biết cha anh nói gì với anh, chớ riêng trong thư cha anh gửi cho em người có khuyên đừng nên nhận yêu anh, vì vậy em nghĩ có lẽ người không tán thành chuyện tình của hai đứa.

Nhược Trần nhíu màỵ

- Chuyện đó có thật à?

- Vâng, cha anh còn nhắc em hãy nhớ kỹ đến dĩ vãng của anh, vì vậy em không hiểu quá khứ anh còn có mối tình nào mà em không hay biết nữa không?

- Chuyện Cát Hà em đã biết, còn những mối tình khác anh cũng đã kể cho em nghe hết rồi, anh công nhận thuở nhỏ quả tình anh trụy lạc và phóng đãng thật... Hay là chính quá khứ đó mà cha không muốn em yêu anh, sợ em khổ chứ gì?

- Cũng có thể lắm.

Vi trầm tư:

- Vậy thì... Anh có thật yêu em không? Anh không làm khổ em chứ?

- Làm gì có chuyện đó.

Trần thở dài, nâng cằm Vi lên:

- Vũ Vi, nếu biết anh yêu em dường nào chắc có lẽ em cũng đã không hỏi anh một câu như vậỵ

- Nhưng anh đã điên cuồng yêu Cát Hà?

Nhược Trần vội bịt miệng Vi.

- Đừng nhắc đến tên đó nữa, anh có bao giờ nhắc đến tên ông bác sĩ Ngô của em đâu?

- Nhưng em có gì với ông ta đâu?

- Đừng có dấu anh, Vi ạ.

Trần nói:

- Em có còn nhớ lá thư ông bố để lại cho anh không?

- Nhớ.

- Đấy, bố bảo là đã cho người điều tra kỹ, biết em và tên bác sĩ kia đang ở vào tình trạng ra rít, do đó khuyên anh đừng mơ mộng đoạt đao trên tay người.

Vũ Vi mở to đôi mắt.

- Cha anh nói dối đấy, chuyện giữa em với bác sĩ Ngô có gì đâu? Không hiểu sao cha anh lại có thể làm chuyện kỳ cục vậy.

- Có lẽ đó cũng là một lý do.

Trần nói:

- Cha sợ anh làm em khổ.

Nhưng cha đâu có ngờ là sự tính toán của cha khiến anh khổ vì ghen gấp trăm lần. Sự thật ra, em có biết không Vi. Anh đã từng thề với chính mình là nếu anh bỏ em thì...

Vi vội bịt miệng Trần lại.

- Không cần thề anh ạ... Vì ngay chuyện yêu nhau đã là lời thề thốt, em tin anh, và nếu quả thật anh có bê bối, thì em cũng đã lỡ yêu cái bê bối đó rồi.

Trần sung sướng cúi xuống hôn người yêu một cái thiệt ngọt, khung trời bây giờ là thơ, không ai muốn rời ai cả. Có tiếng động ở cửa, Vũ Vi vội đẩy Trần ra. Bà Lý vừa bước vào biết mình lỡ bộ vội quay đi.

- Đứng lại bà Lý!

- Dạ

Bà Lý có vẻ sượng:

- Tôi vào đây chỉ để định hỏi cô Vi là phần ăn tối nay cho mười người có đủ không?

Vũ Vi chưa kịp trả lời, Trần đã hớt.

- Không đủ đâu, làm mười hai phần đi.

- Làm gì dữ vậy?

Vi la lên:

- Đâu có bao nhiêu người đâu, bỏ thừa uổng lắm.

Nhược Trần nhìn Vi.

- Tại anh muốn nhiều một chút, và... Nếu em thấy chẳng có trở ngại, thì chúng ta có thể tuyên bố đính hôn nhau ngay hôm nay vậy.

- A!

Bà Lý mừng rỡ hét lên:

- Thật chứ cậu ba? Thật hả cô Vi? Thế nầy thì tôi phải cho chồng tôi và ông Triệu hay mới được.

Rồi bà hấp tấp bỏ đi ngay. Còn lại Trần và Vi.

- Em thấy như thế có gì trở ngại không? Hay là để ta chọn ngày làm một lễ đính thật to vậy?

Vũ Vi xúc động nhìn Trần.

- Không, hôm nay đẹp lắm rồi. Mùng một tết, ngày đầu của một năm, ngày bắt đầu cho một đời mới.

Trần xiết mạnh tay Vi.

- Anh có xứng đáng với em không chứ?

- Anh à?

Vi trìu mến nhìn Trần:

- Với em anh là người đàn ông đúng nghĩa nhất mà em mong đợi.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Biết Tỏ Cùng Ai   Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 I_icon13Thu 09 Jun 2016, 06:34

QUỲNH DAO
Biết Tỏ Cùng Ai

Chương 22


Buổi tối khách khứa lần lượt kéo đến.

Trước khi ngồi vào bàn, mọi người quây quần trong phòng khách, lửa trong lò sưởi cháy sáng, không khí ấm cúng ngập đầy phòng. Rượu đầy ly với những lời hàn huyên, chúc tụng thân mật.

Đây là lần đầu Lập Đức và Lập Quần dến chơi Vườn mưa gió. Trước kia cũng có đôi lần ghé qua, nhưng trao đổi với Vi một vài câu là họ đi ngay.

- Chị, tụi em thấy chị có mắt xanh đấy nhé, em và anh Đức đều đồng quan điểm!

Lập Quần tinh nghịch, Vi đỏ mặt.

- Hứ, trẻ con mà cũng bày đặt lộn xộn.

- Trẻ con hồi nào?

Lập Quần cãi lại:

- Dù sao em cũng là sinh viên năm thứ nhất rồi, có bạn gái nữa chớ bộ.

- Mi mà cũng có bạn gái rồi?

Vũ Vi tròn xoe mắt, cậu bé chín tuổi ngây thơ ngày nào chuyên nấu cơm chờ anh chị về ăn bây giờ đã là một thanh niên vững trãi. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

- Phải rồi, những đọt non ngày nào trên cành cây cao giờ cũng đã xanh lá.

- Tất cả đều nhờ ở chị đó chứ.

Lập Quần nói:

- Có chị là trụ cột chống đỡ chớ bằng không bây giờ chúng em có lẽ đã lêu bêu ở đầu đường xó chợ.

Vũ Vi cười.

- Thôi đừng thần thánh hoá chị như thế. Chẳng qua chị cố gắng để các em nên người thôi.

Nhược Trần từ trong bước ra.

- Chị em mấy người nói xấu tôi gì đó?

Lập Quần liếc về phía chị, rồi cười với Trần.

- Dạ em đang nghĩ, chị em đúng là một mẫu người kỳ lạ có một sức mạnh lạ lùng khiến người ta tin tưởng và không chán nản.

- Đúng, cậu có nhận xét hay đấy.

Nhược Trần vỗ vai Quần:

- Nhưng cậu có bạn gái chưa?

Vũ Vi đỏ mặt.

- Thôi đi, hôm nay mấy người điên hết rồi, tôi không ở đây nữa đâu.

Vi bỏ qua phía Luật sư Mậu, ông Quản lý và Lập Đức.

Lập Đức vừa tốt nghiệp năm rồi, hiện đang thi hành nghĩa vụ, nhưng vì đơn vị trú đóng gần thành phố, nên xuất trại được. Khi còn đi học ngành chuyên môn của Đức là giáo dục nhi đồng, vì vậy, bây giờ chàng đang thao thao bất tuyệt về đề tài đó. Ông Quản lý có một đứa trai, có tật bẩm sinh nói hơi bất thường, đã mười tuổi rồi mà vẫn chưa đi học. Lập Đức có vẻ tò mò, chăm chú nghe ông Đường nói về bệnh trạng của con trai.

- Có lần gia đình tôi mời cơm khách, vì là bạn thân, nên khách cũng xuống bếp phụ một tay, khi khách hỏi nó "Cậu có dùng ớt được không?" thì nó đáp "Dạ được, ớt xanh hay đỏ gì con cũng dùng được hết" nghe thằng bé đáp như thế khách khen ngoan, không ngờ nó lại xổ thêm một tràng "Con cũng thích ăn ớt trắng, ớt vàng, ớt tím, ớt đen..." Cậu thấy với những đứa bé không kiểm soát được trí óc của mình như vậy, có cách nào chữa khỏi không?

- Bác có đưa em nó đến bác sĩ khám chưa?

- Có, nhưng không kết quả gì cả.

Lập Đức sốt sắng.

- Với những đứa trẻ phân biệt được sắc màu như con bác, chắc chắn nói chưa đến nỗi nào đâu, chỉ cần chúng ta chăm sóc chu đáo và dùng phương pháp giáo dục đặc biệt là có thể khiến nó bình thường lại ngay.

Ông Đường mừng rỡ.

- Thế cận biết ở đâu có mở trường đặc biệt giáo dục những đứa như thế không?

- Rất tiếc là ở xứ Đài Loan, chúng ta chưa có những trường đặc biệt đó. Tôi thường nghĩ nếu tôi có tiền, tôi sẽ mở ngay một trường như vậy và mở thêm một viện mồ côi nữa. Từ năm mười ba, tôi đã mồ cả cha lẫn mẹ, nên tôi rất thông cảm với trẻ bơ vơ, họ thiếu thốn tất cả.

Luật sư Mậu có vẻ thích thú.

- Nhưng có người để dạy không chứ?

- Huấn luyện những giáo sư đặc biệt đó không khó chẳng hạn như chị Vi tôi đây, chị ấy là một trong những người có thể tận tụy chăm sóc trẻ con được. Chỉ cần sự khiên nhẫn, tế nhị là có thể làm được nhiều việc, chúng ta sẽ tuyển thêm nhiều người có ý thích trong việc giáo dục nữa rồi huấn luyện học sau. Vấn đề ở đây không phải nhân sự mà là tiền.

Nhược Trần bị câu chuyện quyến rũ.

- Theo cậu, thì muốn mở một trường như vậy tốn khoảng bao nhiêu?

Lập Đức suy nghĩ một lúc, nói:

- Tôi không tính được, vả lại còn tùy lớn nhỏ nữa chứ, nhưng không phải ít đâu, vì một trường học như thế phải có bác sĩ và y tá chăm sóc. Nó vừa là một trường học vừa là một bệnh viện. Có nhiều trường hợp trẻ con mắc phải chứng bịnh tự ngược đãi mình. Nó bứt tóc mình, đập đầu vô tường...Với những đứa trẻ như thế, phòng học phải bọc bằng bọt biển, để nó không tự hành mình được.

Nhược Trần thở ra:

- Tiếc quá, phải chi tôi là tỷ phú thì xong rồi.

Ông Quản lý chen vào:

- Cậu muốn làm tỷ phú không khó đâu, sự nghiệp cậu và hãng dệt của chúng ta càng ngày càng phát cậu không thấy sao.

- Nhưng chúng ta còn mang nợ mà?

Luật sư Mậu nói:

- Tôi đã nói với cậu, càng buôn bán lớn càng mang nợ nhiều, hãng Định Khắc Nghị trước đây một năm không đáng giá mười triệu, nhưng nay nếu cậu bán tám mươi triệu xem có người mua không?

- Tại sao thế?

- Vì nó đang lên, về phương diện tín dụng cũng cao, đơn đặt hàng cao hơn số nợ thiếu thì làm sao chẳng có giá chứ? Chuyện này để từ từ tôi sẽ giải thích cho cậu biết. Bây giờ cậu cứ nhớ cho là cậu đã là triệu phú rồi đấy.

- Vâng, và không có quyền bán đi hãng dệt phải không?

- Đó là chuyện dĩ nhiên. Có điều cậu nhớ bao giờ là tỷ phú thì chớ quên chuyện mở trường nhé.

Lập Quần nhảy vào.

- Có mở trường đừng quên tôi, tôi thích trẻ con lắm.

Vũ Vi cười.

- Nếu anh mở trường, em sẽ đệ đơn xin dạy ngay.

- Tôi sẽ tình nguyện làm quản lý.

Ông quản lý đưa tay và Luật sư Mậu cười nói:

- Mấy người làm như trường mở rồi không bằng. Được rồi cậu Trần làm Giám đốc, cậu Đức làm hiệu trưởng thì tôi xin nhận chức cố vấn pháp luật vậy.

Mọi người cười to, không khí như ấm lại, Luật sư Mậu vỗ vai Trần.

- Đấy thấy không, việc gì mà chỉ cần cậu chịu nhúng tay vào là thành công ngay.

Trần yên lặng nghĩ đến cha, chàng nói.

- Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mình lại thành công dễ dàng như vậy.

Ông quản lý cười nói.

- Buôn bán thì như vậy đó, thành hay bại chỉ cần có thể một ngày thôi. Với một đơn đặt hàng, có thể khiến một xí nghiệp nhỏ phát tài, nhưng cũng có thể làm cho một đại xí nghiệp sạt nghiệp.

Vũ Vi cảnh cáo Trần.

- Vì vậy, đừng tưởng anh là triệu phú rồi ngủ mê nhé, anh phải cố gắng hơn mới được.

Nhược Trần giả vờ đau khổ.

- Có em cầm roi đứng sau lưng, làm sao anh đám làm biếng được chứ.

- Hứ!

Vũ Vi đỏ mặt, Luật sư Mậu ngơ ngác:

- Cái gì mà có roi nữa đấy? Điển tích gì lạ vậy nói cho mỗi người nghe một chút xem.

Nhược Trần cười lớn, Vũ Vi trợn mắt hờn yêu. Hạnh phúc ngập đầy phòng. Giữa tiếng cười, bà Lý bước vào mời mọi người đi dùng cơm, gỡ rối được cho Vi.

Khi mọi người đã ngồi vào bàn, Trần bảo bà Lý lấy thêm ba chiếc ly rồi đi gọi ông Lý và ông Triệu đến.

Mọi người nâng ly lên, ông Luật sư mới bắt đầu thắc mắc:

- Bữa tiệc hôm nay có vẻ lạ quá, tôi nghi chắc có tin vui gì đây.

Nhược Trần làm ra vẻ bí mật:

- Nóng làm gì, chút nữa biết ngay mà.

Ông Lý, bà Lý và ông Triệu đã đến, Trần trịnh trọng nâng ly lên:

- Yêu cần quý vị cạn ly rượu này, hôm nay tôi trân trọng tuyên bố. Bữa tiệc nầy là bữa tiệc mừng ngày đính hôn giữa tôi cùng Vi.

- Ồ.!.

Mọi người lớn tiếng:

- Cụng ly, cạn ly đi chứ?

Mọi người cùng cạn ly, Trần lấy trong chiếc hộp nhỏ, chiếc nhẫn xinh ra nâng tay Vi lên và mang vào.

- Hôm mua chiếc nhẫn nầy, anh chưa biết anh đã là triệu phú nên nhẫn hơi nhỏ, em không buồn chứ?

Vi yên lặng với nụ cười, Trần tiếp:

- Anh biết em sẽ không buồn, vì nhẫn tuy nhỏ, nhưng tình anh đầy vô cùng em ạ.

Vi xiết chặt tay Trần. Ông Lý và ông Triệu sau khi chúc mừng Trần xong, xin phép rút lui trước. Lập Đức và Lập Quần bắt đầu tấn công Vi.

- Chuyện vui thế này mà chị cứ giấu em, đến hôm nay mới cho biết!

- Thế nào cũng không được, chị phải cạn ba ly em mới nghe, nếu không cạn được thì anh Trần phải thế.

Trần vui vẻ.

- Được rồi, được rồi mấy người muốn chục ly cũng được.

Nhưng Vi đã cản.

- Thôi đi ông, muốn mượn cơ hội để uống hả?

Trần phân bua với Lập Quần.

- Đấy thấy không, chưa gì mà bà chị của cậu đã khó tính với tôi rồi.

Bữa tiệc cứ thế kéo dài trong không khí vui nhộn. Ăn xong, lại tiếp tục kéo nhau ra phòng khách, họ bắt đầu bàn đến ngày cưới. Ông Mậu cho rằng tháng ba tốt nhất, trong khi Trần nôn nóng định sớm hơn.

- Thôi ngày mai đi!

Trần nói, Vũ Vi trừng mắt trách yêu:

- Nữa rồi, lại nói bậy nữa rồi.

Lập Đức không kém.

- Em thấy tối nay là hay nhất. Có đông đủ bá quan và Luật sư nữa thì hợp tình quá rồi.

Nhược Trần như gặp tri kỷ, đứng dậy.

- Tôi không phản đối điều đó.

Vũ Vi nhăn mặt.

- Anh giả vờ say hử? Em bỏ đi bây giờ.

- Đấy cậu Đức thấy không?

Trần phân bua:

- Bà chị của cậu dữ như chằng vậy đó.

Mọi người lại được dịp cười đùa, giữa không khí ấm cúng như vậy, đột nhiên có tiếng chuông của reo, Nhược Trần ngạc nhiên.

- Vi, bộ còn khách nữa sao em?

Vũ Vi ngơ ngác:

- Đâu còn ai đâu? Hay là khách của anh?

- Đâu có.

Mọi người yên lặng. Có tiếng xe hơi chạy vào cổng, Trần nhíu mày.

- Không lẽ họ nữa?

Vũ Vi đã nghe rõ tiếng xe, nàng đứng thẳng lưng. đúng là khách bất ngờ. Ông Đường dụi tắt thuốc, trong khi luật sư Mậu đặt ly rượu xuống. Không khí vui vẻ ban nãy biến mất.

Cửa mở, Bồi Trung và Bồi Hoa cùng bước vào, nhìn thấy đám đông họ có vẻ chùn chân một chút, nhưng rồi Bồi Trung bình tĩnh ngay, hắn tiến tới Luật sư Mậu.

- Thưa Luật sư, chúng tôi đang tìm Luật sư đây, đến đằng nhà nghe bà bảo Luật sư đến đây chúng tôi mới đến...

Luật sư Mậu bình thản:

- Vâng, thế nấy người tìm tôi để thăm viếng hay có chuyện gì?

- Dạ chúng tôi có tí chuyện cần gặp Luật sư.

- Như vậy có liên hệ đến pháp luật chứ?

- Vâng.

- Nếu thế mời mấy cậu mai đến văn phòng tôi, bây giờ là giờ nghỉ, tôi không làm việc.

Bồi Trung cười nhạt:

- Nhưng chuyện này có liên hệ đến cả Nhược Trần, nên tôi nghĩ nói ở đây tiện hơn.

Rồi không đợi Luật sư lên tiếng, Bồi Trung hỏi tiếp:

- œa hôm nay sao đông thế này? Có mục gì à?

- Vâng.

Nhược Trần lên tiếng.

- Hôm nay là ngày đính hôn giữa tôi với Vũ Vi.

- Đính hôn à?

Bồi Hoa hét lên như gặp chuyện lạ

- Tao đoán đúng lắm mà, bây giờ Vườn mưa gió, xưởng dệt... đều lọt vào tay mày hết!

Nhược Trần lạnh lùng.

- Vâng.

- Nói khác đi là ông già để hết gia tài cho mày, mày hốt trọn à! Ha Ha! Cả cô nàng của mầy nữa, ông già thế mà thâm thật!

Những bắp thịt trên mặt Trần như săn lại. Vũ Vi bước tới, đặt tay lên tay người yêu, nhỏ nhẹ.

- Anh Trần, hôm nay em xin anh, anh đừng nổi nóng.

Nhược Trần cung tay lại, quay sang luật sư Mậu.

- Thưa Luật sư, xâm phạm gia cư bất hợp pháp có tội không? Nếu có xin Luật sư điện thoại cho cảnh sát giùm tôi.

Luật sư Mậu nhìn Bồi Trung và Bồi Hoa.

- Đừng nóng để tôi hỏi rõ. Mấy người đến đây hôm nay làm gì? Nói tôi nghe xem?

- Vâng, thế thì tôi nói đây.

Bồi Trung nhìn thẳng vào mắt Luật sư Mậu:

- Ông là người thi hành di chúc của cha tôi phải không?

- Vâng.

- Thế thì, theo lời ông, hãng Định Khắc Nghị đang lâm vào tình trạng phá sản vậy mà sao mới hơn nửa năm, nó lại lột xác biến thành một đại xí nghiệp tiếng tăm nhanh thế? Trong trò ảo thuật nầy, ông đã giữ vai trò gì.

Luật sư Mậu nghiêm giọng.

- Tình trạng hãng Định Khắc Nghị nửa năm trước thế nào, chắc cậu đã nghiên cứu rõ hơn tôi. Nó sắp phá sản thật. Nhưng ngày nay mà nó được thế này, cậu phải hãnh diện vì có đứa em giỏi như Nhược Trần mới phải. Giữa lúc mấy cậu buông tay, Trần phải đứng ra gánh, cố gắng lắm mới thành công. Không lẽ bây giờ thấy cơ xưởng đứng vững, mấy cậu lại muốn nhảy vào chia phần sao?

Ông Mậu nhìn thẳng vào mặt Bồi Trung.

- Bồi Trung, dù sao cậu cũng đã lớn, đã lăn lộn nhiều trong đời, chắc cậu cùng hiểu biết chuyện đó chứ?

Bồi Trung không chịu thua.

- Nhưng tôi không tin một đứa ăn chơi như thằng Trần lại có thể thành công nhanh như thế. Nó cũng không phải là dân trong nhà buôn, cũng không có lấy một chút kinh nghiệm nào hết thì làm sao tháo vác nổi chứ? Chắn chắn là mấy người âm mưu gì đây. Nhứt định tôi sẽ tìm ra mà.

- Vậy thì cậu cứ đi tìm đi!

Luật sư Mậu thách.

- Nhưng mấy cậu nhớ là chữ ký của mấy cậu trên tờ di chúc bao giờ cũng hiệu lực nhé. Mấy cậu không có quyền tranh chấp tài sản gì hết, nếu có nghi ngờ thì phải khiếu nại ngay lúc đó, chứ bây giờ mà có muốn gì cũng vô ích thôi. Riêng về chuyện mấy cậu nghi ngờ Nhược Trần không có khả năng kinh doanh, điều đó thì... trên đời này có gì tuyệt đối phải không mấy cậu? Có nhiều việc ta tưởng người khác không làm được nhưng sự thật lại trái ngược. Tôi rất phục ông Nghị, ông ấy có mắt, bằng không thì sự nghiệp cả đời đã bị sụp đổ rồi.

Bồi Hoa hậm hừ:

- Chúng tôi không công nhận tờ di chúc đó, có âm mưu trong ấy!

Luật sư Mậu nhấn mạnh:

- Nếu không công nhận, thì tại sao lại ký tên làm gì? Cậu Trung, cậu có vẻ hiểu biết nhiều, vậy tôi chỉ cậu nhé. Hay là cậu đến Ty Thuế Vụ xem hãng Định Khắc Nghị có trốn thuế không?

Bồi Trung cười nhạt:

- Nếu ông muốn tội gì tôi không đi xét xem chứ, biết đâu chẳng nhờ dấu mà tìm ra ngựa được.

Quay sang Bồi Hoa, Trung nói:

- Thôi về Hoa, xem như hôm nay mình phí mất một buổi tối vậy, tiếc là lúc đầu ta hấp tấp quá, bằng không cũng nhờ một ông Luật sư nghiền cứu di chúc trước khi ký rồi.

Luật sư Mậu cười khẩy.

- Chỉ sợ không một ông Luật sư nào dám nhận giúp cậu chứ.

Bồi Trung giận dữ.

- Thôi về, Hoa!

- Khoan, đứng lại!

Tiếng ra lệnh của Vi. Nàng bước tới chận ngay trước mặt lối đi của Bồi Hoa và Bồi Trung.

- Hôm nay quý vị đến đây, lại đến đúng lúc vào ngày đính hôn của tôi với anh Trần. Lúc xưa có thể vì tư cách tôi chưa có thể hầu chuyện với mấy người, nhưng hôm nay tôi đã là người trong gia đình này rồi thì mấy người cũng nên nghe tôi nói một chút.

Vũ Vi nhìn thẳng vào mắt hai ông anh chồng. Bồi Trung và Bồi Hoa có vẻ khó chịu, nhưng không làm sao khác hơn là đứng chịu trận.

- Từ lúc tôi đặt chân vào Vườn mưa gió này, từ khi tôi nhận đi sản của ông bố mấy người, tôi đã chịu không biết bao nhiêu sự nhục mạ, nói xấu của mấy người. Nhưng hôm nay thì khác. Tôi phải nói thẳng cho mấy người biết. Hồi nào tới giờ tôi chưa hề làm một điều gì để xấu hổ với lương tâm tôi cả. Tôi lấy anh Trần với một tâm hồn thanh thản và trinh khiết. Tôi không có gì phải dấu diếm, không một thủ đoạn hèn hạ. Tôi như thế đó. Còn mấy người? Mấy người có dám đối điện với lương tâm mấy người không? Đến đây chỉ để tranh gia tài. Hừ! Anh Bồi Trung, anh có một công ty kiến trúc lớn, còn anh Bồi Hoa thì cũng đã có một hãng plastic đâu phải nhỏ. Mấy người đều là triệu phú cả rồi, đều có tiền như nước, thế mà còn tham chi mấy món di sản này nữa chứ? Tại sao mấy người không nghĩ, hồi xưa mấy người đã lấy tiền ở đâu để lập mấy cái hãng đó? Cha xử sự hậu hĩ như vậy với các người thế mà mấy người vẫn không biết. Còn anh Trần, chỉ có một cái hãng sắp sụp đổ thôi mấy người cũng đến tranh giành. Hôm nay tôi xác định một lần nữa, Vườn mưa gió này là của tôi, từ rày sắp lên nếu mấy người đến đây viếng thăm với tư cách anh của anh Trần thì tôi sẽ lấy tình thân mà tiếp và sẵn sàng quên hết chuyện cũ, bằng ngược lại đến đây làm ồn, tôi sẽ nhờ đến cảnh sát ngay, đừng trách. Bây giờ qúy vị cứ tự tiện.

Gian phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng. Bồi Trung, Bồi Hoa ngơ ngác trước thái độ cứng rắn đột ngột của Vi, họ không ngờ cô y tá lại ngày nào chẳng xem ra gì lại dám lớn lối với họ, Ông Luật sư Mậu cũng ngạc nhiên không kém. Một lúc thật lâu, mới nghe Bồi Trung dục Bồi Hoa.

- Thôi ta đi!

Khi tiếng xe nổ dòn bên ngoài cổng. Gian phòng mới ồn ào trở lại. Lập Đức, Lập Quần tò mò hỏi han, ông quản lý phải giải thích. Riêng Nhược Trần, chàng có vẻ xúc động mạnh bước tới lay vai Vi.

- Vi, em hay quá!

Luật sư Mậu đứng lên nâng cao ly.

- Cô Vi, bây giờ thì tôi mới biết tại sao ông Nghị lại phục cô như vậy. Cạn ly mừng cô đây.

Và Luật sư Mậu cạn ly thật. Vũ Vi được mọi người trầm trồ khiến đôi má nàng hồng thêm. Rượu lại được mang ra và mọi người tiếp tục cuộc vui. Gian phòng ấm và không còn bóng tối buồn phiền nữa.
Về Đầu Trang Go down
nhanbkvn



Tổng số bài gửi : 1612
Registration date : 16/07/2012

Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Biết Tỏ Cùng Ai   Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 I_icon13Thu 09 Jun 2016, 06:35

QUỲNH DAO
Biết Tỏ Cùng Ai

Chương Kết


Lễ cưới cử hành giữa tháng ba.

Tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm, nhất là ở Vườn mưa gió, mưa không còn, trời mát và cỏ cây bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Rừng trúc nhuộm màu xanh ngát. Giàn mồng tơi đỏ sậm trong khi những chậu hoa Đỗ Quyên và Lài thi nhau đua sắc. Buổi sáng thức dậy nghe chim hót líu lo. Chiều đến ngắm những tơ ráng giăng đầy trời, nhuộm đỏ cảnh vật. Tối thì có bóng trăng. Cảnh tối ở Vườn mưa gió có cái tuyệt vời huyền bí của nó. Những bóng cây lay nhẹ theo từng cơn gió thổi mang hương hoa ập vào phòng. Đúng là mùa xuân. Một mùa xuân đẹp và ấm cúng.

Hôn lễ cử hành trong không khí vui nhộn nhưng không ồn ào, trang nghiêm nhưng không hoang phí. Trần và Vi chỉ mời hai mươi bàn thôi, và điều ngạc nhiên hơn cả là sự hiện diện của Bồi Trung và Bồi Hoa. Nhược Trần nhìn Vi nói.

- Đời là vậy đó em ạ, khi chúng ta thành công kẻ thù sẽ sợ hãi nhưng họ cũng sẽ đến nâng ta lên, trong khi nếu ta thất bại, họ sẽ sẵn sàng dày lên xác ta với những bãi nước miếng.

Vũ Vi phải khuyên.

- Đừng nhìn đời bằng cặp mắt hận thù mãi anh. Nếu họ đến và muốn hòa thì ta cứ tiếp tục vui vẻ. Dù sao học vẫn còn dòng máu giống anh trong người.

- Em lành lắm Vi ạ

Trần xúc động:

- Nhưng em không sợ họ đến gần ta chỉ để âm mưu sao? Em không sợ cảnh những con kiến vàng chỉ chờ ta sơ hở một tí là chui vào người hút hết máu ta ư?

Vũ Vi cười nhẹ

- Da thịt ta là đồng là sắt, họ sẽ không làm sao chui vào được, anh ạ.

- Em tự tin lắm.

Trần hôn nhẹ lên trán Vi:

- Em nói thế có nghĩa là em đã sẵn sàng làm hòa với họ rồi chứ?

- Vâng, vì dù sao, họ cũng là anh ruột của anh.

- Em quên hết những lời nhục mạ và kỳ thị của họ rồi à?

- Em biết anh sẽ không bao giờ quên.

Vũ Vi nhìn chồng:

- Em cũng là người, em cũng thế, có điều em nghĩ. Trong cơn mưa gió vừa qua, chúng ta đã từng lẻ loi tranh đấu, chúng ta đã biết thế nào là đau là khổ. Nhưng bây giờ thì ta đã được hạnh phúc. Người muốn có hạnh phúc toàn vẹn là không nên căm thù. Chẳng qua là vì nghĩ đến hạnh phúc riêng của chúng ta, nên em mới tha cho họ đấy chứ.

- Họ đáng tha không?

- Vâng, họ rất đáng được hưởng ân huệ đó, vì trong đời họ không hề biết yêu là gì.

Nhược Trần xiết Vi vào người.

- Em thật là bà tiên hiền diệu.

Hôn lễ cử hành xong, Trần và Vi không tổ chức chuyến du ngoạn hưởng tuần trăng mật, chỉ vì Vi cho rằng chẳng có nơi nào đẹp hơn Vườn mưa gió cả. Trần cũng đồng ý như thế. Vả lại công việc ở hãng càng lúc càng bận rộn nên cũng không làm sao rảnh rỗi để đi chơi xa. Trần chỉ nghỉ được một tuần, để cùng Vi vui đùa trong mái ấm.

Buổi sáng thức dậy, họ đi ra vườn, nhặt những hạt sương đọng trên lá, hít lấy không khí trong lành đầu ngày và tắm dưới cơn nắng ấm ùa xuân. Buổi chiều, thả bộ trên con đường mòn với những sợi nắng chiều rơi rớt. Sương mù kéo đến phủ vây rừng trúc. Cảnh đẹp như mộng. Đêm ngồi dưới rặng liễu, trăng treo vằng vặc trên cao, họ ôn lại dĩ vãng và những ước nguyện ngày nào. Đời sống lúc nào cũng ngập đầy ân tình, hạnh phúc.

Có lần khi ôm Vi trong lòng Trần đã nói.

- Anh không thề tin định mệnh, nhưng bây giờ anh phải cảm ơn nó, vì nó đã mang em đến cho anh.

Vi hồi tưởng lại chuyện cũ. Buổi trưa định mệnh ngày nào đã đưa nàng bước vào phòng bệnh của ông Nghị. Cô y tá thứ mười hai. Rồi những đột biến kế tiếp đưa nàng đến hiện tại. Nghĩ đến ông Nghị, Vi lại nhớ đến bức thư, nàng thở dài.

Trần ngạc nhiên.

- Sao vậy? Làm gì thế?

- Em buồn quá... Em nghĩ chắc cha anh không thích chuyện hai đứa lấy nhau.

Trần hỏi:

- Đừng nghĩ đến nó nữa em ạ, cha đã qua đời rồi làm sao có ai xác định được ý nghĩa thực sự của bức thư? Nhưng anh nghĩ dù cha có thế nào đi nữa, nhưng nếu người biết được chúng ta đang hạnh phúc thế này, chắc người phải sung sướng hơn.

Có lẽ đó là sự thật, Vi hất mái tóc xõa dài ra sau vai, nàng cũng đẩy mất những phiền muộn ám ảnh.

Thế rồi một buổi sáng, đột nhiên luật sư Mậu ghé thăm.

- Tôi có món quà cưới tặng hai người.

Luật sư Mậu cười nói. Vũ Vi ngạc nhiên.

- Thật hả Nhưng hôm trước luật sư có cho rồi mà?

- Nhưng món quà này không phải của tôi.

- Vậy thì của ai?

- Cha cậu Trần- Ông Nghị

- Hả

Trần và Vi cũng ngạc nhiên:

- Ông nói thế là thế nào?

Luật sư Mậu yên lặng lấy phong thơ trong túi ra, với môt chiếc chìa khóa, trao cho Trần với nụ cười.

- Cậu có nhớ trước ngày cha cậu mất không? Gần như ngày nào tôi cũng đến để thảo luận với ông ấy, và trước ngày ông Nghị mất một tháng, ông có trao lại cho tôi chiếc chìa khóa này. Bảo bao giờ hai người lấy nhau sẽ cho hai người làm quà cưới.

Vũ Vi tò mò.

- Thế chiếc chìa khóa này để làm gì?

- Ở tại ngân hàng X có hộc tủ loại nặc danh. Hộc tủ này chỉ mở được khi có chìa khóa này cùng số mật mã riêng và chiếc chìa khóa đó là đây.

Vũ Vi ngạc nhiên.

- Nhưng... Nếu trong trường hợp tôi và anh Trần không lấy nhau thì chiếc chìa khóa này thế nào?

- Riêng về thắc mắc đó, tôi nghĩ tốt nhất cô và cậu cứ đi mở tủ xem trước rồi tôi sẽ giải thích sau.

Chuyện xảy ra thật bất ngờ, Vi và Trần không chịu được sự tò mò, nhảy nhanh lên xe ông Triệu.

Sau cùng họ cũng tìm ra hộc tủ, vừa mở ra, vật đầu tiên đập vào mắt họ là một phong thư với nét bút của ông Nghị

"Thân gởi: Nhược Trần - Vũ Vi "

Nhược Trần nhìn Vi.

- Đấy, em còn nói cha không muốn hai đứa lấy nhau nữa không?

Vũ Vi hấp tấp mở phong thư, không trả lời Trần.

" Trần và Vi hai con,

Khi hai đứa đọc được thư này, thì chắc chắn chúng bây đã thành đôi và Trần đã cứu vãn được sự suy sụp của hãng. Vì đó là hai điều kiện cần thiết để mở hộc tủ này mà thiếu một trong hai là không được.

Cha biết rằng thế nào hai đứa cũng thắc mắc nhiều lắm. Thắc mắc không hiểu cha có tán thành chuyện lấy nhau của hai đứa không? Vì trong thơ gởi cho từng đứa một, cha đã ngụ ý không muốn hai đứa lấy nhau, phải không? Ha, Ha! Chúng bây mắc kế ta rồi. Sự thật ngay từ lúc gặp, cha đã nghĩ ngay đến chuyện lập gia đình cho Trần. Và Trần chỉ có thể có hạnh phúc khi gặp Vi mà thôi. Đến lúc Vi kêu gọi được Trần trở về vườn mưa gió, rồi sau đấy chứng kiến những sự phát triển của tình cảm hai người, cha đã xác định được cái nhìn của cha là đúng, nhưng cha sợ hai đứa sẽ không bao giờ lấy nhau, vì bản tính đứa nào cũng tự ái cao và nhạy cảm. Vì thế sau nhiều ngày suy nghĩ, cha đã nghĩ đến mưu trên. Cha đem vườn mưa gió tặng cho Vũ Vi, nhưng buộc phải để Trần ở lại trong đó. Tạo nên tình trạng bắt buộc mỗi ngày thấy nhau. Cha cũng biết tánh của Trần cao ngạo, chưa hẳn chịu ở lại trong nhà của Vi, nhưng cha vẫn có biện pháp khác, cha biết Trần không chịu thua ai hết, nên ngụy tạo tin tức là Vi đang yêu bác sĩ Ngô, cố tình kích thích bản tính hiếu thắng và ưa ghen ở Trần. Với Vi, cha cũng xin nói rõ. Đàn ông trên đời này gần như người nào cũng thế. Háo thắng. Càng chiến thắng khó khăn càng thấy vinh quang, vì thế cha đã khuyên con đừng nên để Trần nó chiến thắng một cách quá dễ dàng. Dù như thế tạo khổ cho cả hai đứa, nhưng tình yêu mà có cam go thì tình yêu mới tuyệt đích. Tuy kế hoạch của cha cũng có chỗ sai lầm, nhưng mong rằng hai con sẽ thông cảm cho.

Nhược Trần là đứa thông minh, nhưng thuở nhỏ vì cha nuông chiều quá thành thử lúc lớn lên thiếu đi bản tính trách nhiệm và trở thành phóng túng. Nếu Vi biết chăn, cha nghĩ thế nào rồi ngựa hoang cũng phải thuần.

Trần con, cha biết con là đứa hơn người, nhưng cha cũng quá sợ bản tính phóng túng của con, nên phải để lại số nợ hai mươi triệu cho con, bắt con phải gánh trách nhiệm. Nếu vì một lý do nào đó, con bỏ rơi, thì chẳng bao giờ con mở được tủ sắt này. Vì tuy hãng Định Khắc Nghị có nợ đến hai mươi triệu, có đi vào tình trạng phá sản nhưng cha vẫn còn tiền đầu tư ở ngoại quốc, do đó món nợ đó chẳng qua chỉ là một thử thách cho dành cho con thôi. Bây giờ thì con hiểu rõ tất cả rồi chứ? Cha tuy không được sống để nhìn hai con và sự chiến thắng vĩ đại của con, nhưng cha rất mãn nguyện mà nhắm mắt.

Trong hộp bảo hiểm này có bảng tồn ngân của ngân hàng X ở Thụy Sĩ trị giá khoảng năm mươi triệu bạc Đài Loan. Đây là số tiền lời do việc đầu tư của cha ở ngoài nước mang lại. Bây giờ cho hết cho hai con, chúng bây muốn dùng nó làm gì thì làm.



Ha ha! Nhược Trần, con thấy không di sản cha để lại cho con đâu phải chỉ có nợ không đâu? Dù sao con cũng phải nhớ cha là một tay đại tư sản nữa chứ.

Ngoài số tiền trên ra, cha còn một hộp nữa trang, trị giá bao nhiêu cha cũng không biết, có điều nó là tất cả những châu báu ngày xưa cha đã tặng cho Kiểu Gia mẹ con. Không ngờ mẹ con chẳng hưởng được, vậy thì cha để lại cho con dâu út của cha vậy. Nhược Trần! Nếu con đã vì chuyện cũ ngày nào của mẹ con mà hận cha, thì bây giờ con hãy ráng mà giữ lấy mối tình của con với Vi. Cha tuy có lỗi với mẹ con nhưng cha đã mang Vi về cho con, thì cha nghĩ, lúc chết đi cha sẽ không hổ thẹn khi gặp lại người xưa nơi suối vàng.

Bây giờ, thì chúng con đã có một số tiền ngoài ý muốn. Mong rằng hai con sẽ xử dụng nó một cách xứng đáng, đừng chia lại cho Bồi Trung và Bồi Hoa. Mấy năm nay, nó tiêu lòn của cha mẹ nhiều lắm rồi, với số tiền mà nó đã lấy, nó tiêu suốt đời cũng chưa hết. Hãng Định Khắc Nghị nếu không có bàn tay chúng nhúng vào, cũng chưa hẳn đã mang nợ đến hai mươi triệu. Vì vậy, đừng vì nhận được đi sản đột ngột này mà mang nặng mặc cảm "phạm tội". Tiền bạc có thể giúp người thân bại danh liệt như thường. Do đó để lại cho hai con còn hữu dụng hơn là để lại cho chúng.

Thôi thế là xong, tất cả những điều cha cần làm, đã làm xong hết. Và khi các con đọc được thư nầy thì chắc các con đã thực hiện xong những điều ta mong ước.

Cha rất sung sướng và mãn nguyện khôn cùng.

Trên con đường đời đầy chông gai và sỏi đá, cha đã đi hết quãng đời của cha, bây giờ vững đừng sợ té. Vì trên đường đài làm gì có ai chẳng phải té một lần phải không?

Sau cùng cha mong rằng, sống trên đời dù khổ, hạnh phúc, đau thương hay lầm than gì đi nữa... Các con cũng sẽ mãi mãi bên nhau.

Vĩnh biệt các con"

Nhược Trần và Vũ Vi đọc xong trang thư, họ nhìn nhau với đôi mắt nhòa lệ

- Em còn nghĩ là cha vẫn phản đối cuộc hôn nhân của chúng mình không?

Trần hỏi vợ.

- Hết rồi, cha thật chu đáo!

Trần đưa tay vào trong lấy hộp nữ trang ra, trước mắt chàng những hạt ngọc lóng lánh. Nhẫn, dây chuyền, trâm cài tóc, vòng xuyến... Đầy cả một cái hộp. Trần lựa chiếc nhẫn đẹp nhất có nạm hạt kim cương thật to, nâng tay Vi lên.

- Lấy chiếc nhẫn nhỏ ra đi, anh cho em chiếc nhẫn to nàỵ

Nhưng Vi rút ngay tay lại, lắc đầu.

- Không, em muốn giữ mãi chiếc nhẫn nhỏ này thôi.

Nhược Trần yên lặng ngắm vợ.

- Em thế này mà làm sao anh chẳng yêu cho được.

Vi ngã đầu vào lòng Trần, hai người yên lặng với hạnh phúc. Một lúc Trần nói.

- Đột nhiên chúng ta lại có được số tiền kếch xù nầy, bây giờ em tính sao?

Vũ Vi cười thật tươi.

- Chúng ta cứ để tất cả những món nầy ở yên nơi đây, về gặp luật sư Mậu xem ông ấy tính sao?

Cả hai quay trở về nhà, luật sư Mậu vẫn còn ngồi đợi. Nhìn khuôn mặt rực rỡ của đôi vợ chồng trẻ, ông cũng vui lây.

- Hai người đã xem hết rồi chứ? Bây giờ là triệu phú trẻ tuổi thật rồi đấy nhé!

Vũ Vi thắc mắc:

- Thưa luât sư, trong trường hợp chúng tôi không lấy nhau hoặc hãng dệt bị phá sản thì số tiền và nữ trang trên sẽ về tay ai.

Ông Mậu cười giải thích.

- Theo lời ông Nghị thì nếu ba năm sau, mà một trong hai điều kiện kia vẫn không thực hiện hoàn hảo, thì số vàng bạc kia sẽ được trao tất cả cho những cơ sở từ thiện. Nhưng không ngờ, chưa đến một năm mà cả hai đều hoàn thành mỹ mãn. Tôi rất sung sướng khi thấy rằng mình không phụ được niềm mơ ước của người bạn xưa.

Trần cảm động nhìn luật sư mậu yên lặng. Một lúc luật sư hỏi.

- Bây giờ các bạn định xử dụng món tiền đó ra sao?

Vũ Vi lên tiếng.

- Trước nhất là trao số tiền mà cha chúng tôi hứa cho ông Triệu và vợ chồng bà Lý. Đấy là số tiền nhỏ thôi, phần còn lại theo tôi nghĩ thì nên...

Nhược Trần chận lại.

- Đừng nói, để anh..... .

Ông luật sư Mậu chen vào.

- Theo tôi thì..... .

Vũ Vi cười.

- Hay là thế này cho công bằng nhé, chúng ta viết ý kiến của mình vào mỗi lá phiếu, nếu có hai trong ba lá giống nhau, thì ta thì hành theo vậy.

Kết quả ba lá thăm khui ra. Lá đầu tiên của Vũ Vi.

- Ngôi Trường mà Lập Đức đã đề nghị

Lá thứ hai của Nhược Trần.

- Cô nhi viện và trường học dành riêng cho trẻ con phát triển không bình thường.

Và sau cùng là của Luật sư Mậu.

- Ngôi trường đề cập đến đêm đính hôn.

Mọi người nhìn nhau rồi bất giác cười vang, Luật sư Mậu nói.

- Hay thật, ba thăm đều giống nhau thế này thì phải uống rượu mừng chứ.

Nhược Trần lấy rượu và ly ra.

- Chúng ta phải cạn nhau ly này mới được!

Chàng rót cho Vi và Luật sư Mậu xong, nâng ly về phía ảnh ông Nghị trên bàn.

- Mời cha!

Khuôn mặt ông Nghị trong ảnh hình như đang cười với hạnh phúc riêng của họ.

Tối đến, Luật sư Mậu đã cáo từ, Trần dìu Vi ra vườn.

Đêm trăng thật sáng. Mùi hoa ngạt ngào, theo gió. Giữa rừng trúc la đà, họ để lòng mình lắng xuống với hạnh phúc êm đềm.

Dừng chân bên tượng thần Vénus Trần gọi:

- Vi.

- Dạ

- Em có còn phiền muộn gì nữa không?

- Không, em chỉ lo thôi.

- Lo gì?

- Không hiểu em yêu anh nhiều đến cỡ nào!

Trần cúi xuống, kéo Vi sát vào người chàng. Bóng trăng đã kết đôi họ lại thành một.

Đêm vẫn đẹp và tình vẫn say.


HẾT
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Biết Tỏ Cùng Ai   Biết Tỏ Cùng Ai - Page 3 I_icon13

Về Đầu Trang Go down
 
Biết Tỏ Cùng Ai
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
daovien.net :: VƯỜN VĂN :: Truyện Sưu tầm :: Tiểu thuyết :: Quỳnh Dao-